Thai Rắn

Chương 39 : Ngọc Bỉ Ngạn

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Bốn người các cô vội vàng đi vào giáo đường, nữ tu sĩ kia nhanh chóng đóng cửa giáo đường lại. Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của cô cũng hạ xuống, chỉ là lăn qua lăn lại lâu như vậy, sớm đã qua chín giờ. Chắc chắn tối nay không lên được xe lửa rồi, chỉ có thể đợi ngày mai rồi tính toán.



Lúc này cô mới bắt đầu đánh giá giáo đường này, chắc là vì đóng cửa, ánh sáng bên trong vô cùng tối, chỉ có vô số nến sáp ong trên đỉnh đầu sáng lên trong giáo đường, ngoại trừ ghế dựa có vẻ cổ xưa, những trang trí khác không giống giáo đường lắm.



-A Lạc, dì đã nói với con bao lần rồi, không cho phép chạy loạn, sao con luôn không nghe lời thế?



Bên tai truyền đến giọng nữ khàn khàn.



Một nữ tu sĩ khoảng hơn năm mươi tuổi đi tới, trên mặt bà ta không có bất luận biểu cảm gì, ngũ quan cũng không có gì đặc sắc, nhưng lại làm người ta nhìn thấy là sợ hãi.



Ánh mắt nữ tu sĩ lạnh lùng đảo qua cô, đi thẳng tới trước mặt A Lạc sau người cô:



-Hôm nay dì mới nói với con rồi, lại phạm sai lầm thì phạt con không được ăn một ngày, bây giờ con đi lên tầng đợi, không được sự cho phép của dì không được ra.



-Dì Tôn…



A Lạc nắm tay nữ tu sĩ khổ sở cầu xin:



-Con có thể không ăn cơm, nhưng đừng giam giữ con mà, lần sau con sẽ không phạm sai lầm nữa.



Hóa ra nữ tu sĩ này là dì Tôn mà A Lạc nói, vốn cho rằng bà ta nuôi dưỡng A Lạc, còn là nữ tu sĩ, hẳn là người có khuôn mặt hiền từ! Bây giờ xem ra… Được rồi, cũng không thể nhìn bề ngoài phán quyết một người, nói không chừng bà ta chỉ nghiêm khắc thôi!



Cho dù A Lạc cầu xin thế nào, dì Tôn kia vẫn giam cô ta ở trên tầng, còn ba người các cô, bà ta luôn cho sắc mặt không thân thiện.



-Giáo đường chúng tôi vốn không giữ người ngoài, nhưng bây giờ cho các người ra ngoài có vẻ quá vô tình, sau khi bình minh đám quái vật bên ngoài tản đi, các người nhanh rời khỏi nơi này.



-Nhưng buổi tối mới có xe lửa, bà bảo chúng tôi rời khỏi đây thì ở đâu chứ?



Nam sinh đồng hành cùng các cô nói, đây cũng là câu cô muốn hỏi.



Nhưng nữ tu sĩ kia không có chút mềm lòng:



-Đó là chuyện của các người, nếu các người không muốn, bây giờ có thể rời đi, không ai sẽ ngăn cản các người.



Nói xong bà ta rời đi.



Ba người các cô đứng giữa giáo đường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng nữ tu sĩ rời đi, không rõ vì sao bà ta lại tràn ngập địch ý với các cô.



Lúc này nữ tu sĩ vừa mở cửa cho các cô đi tới:



-Các cô đừng trách Tôn Tu Nữ, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, lương thực ở giáo đường đã không còn, không còn cách nào thu nhận và giúp đỡ những người khác, nếu không thì tất cả mọi người sẽ đói chết.



Bà ta đưa cho mỗi người các cô một cái bánh bao:



-Chấp nhận ăn đi!



Sau khi nữ tu sĩ này rời đi, trong giáo đường chỉ còn lại ba người các cô:




-Chắc là sau này những thi thể đó sẽ biến thành tang thi.



-Cô nói xem ai nuôi nhiều tang thi như vậy? Có thể nuôi trong giáo đường, nhất định là người ở bên trong, có thể tự do ra ngoài nơi này.



Không biết vì sao cô nghĩ tới khuôn mặt dì Tôn.



Chỉ có thể nói đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh, cô vừa đinh nói dì Tôn xuất hiện:



-Không ngờ các người sẽ tìm tới chỗ này.



-Thật sự là bà sao? Vì sao bà lại làm vậy?



-Vì sao à?



Bỗng nhiên dì Tôn nở nụ cười quỷ dị, giọng nói làm người ta khiếp sợ:



-Đợi sau khi cô chết có thể hỏi Diêm Vương một chút.



Bà ta thả tang thi trong nhà giam ra, trong chớp mắt các cô bị tang thi vây quanh, nhưng may mắn chính là tang thi vẫn sợ cô, cách một mét không dám đến gần cô nữa.



Vẻ mặt dì Tôn không dám tin:



-Rốt cuộc cô là ai?



-Nói ra hù chết bà đó, tốt nhất bây giờ bà thả chúng tôi đi, nếu không…



Cô ra vẻ trấn tĩnh hù dọa dì Tôn, hi vọng bà ta nhanh chóng thả các cô đi.



Kết quả Hồ Ninh Hàng ở bên cạnh đụng cô một cái, huyết ngọc để trong túi rơi ra, cô vội vàng nhặt lên, để trong tay xoa xoa bụi bên trên, đây là thù lao của các cô, nhưng lại hại các cô gặp chuyện xui xẻo như vậy, sao có thể vứt.



Không biết tang thi vây quanh các cô sợ cái gì, sợ tới mức đều lùi về sau một bước, gào thét càng lúc càng to. Bỗng nhiên dì Tôn xông về phía cô, may mà động tác của Chung Linh nhanh, đạp bà ta một cái.



Bà ta ôm ngực vẫn muốn xông tới:



-Ngọc Bỉ Ngạn? Tôi tìm nhiều năm như vậy, vậy mà ở chỗ cô, khó trách những tang thi này sẽ sợ cô.



---------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 09/11/2018