Thái Tử
Chương 315 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Chuyện là từ khi ta tiếp nhận edit Thái tử thì có một vị đại hiệp giấu mặt hết sức “ủng hộ” ta trong quá trình edit, đại loại như: “trình độ không đủ thì đừng ham làm tiếp các tác phẩm nổi, mời một loạt cố vấn beta gì đấy thì bản dịch vẫn có hơn ai đâu? Mà nếu một người làm dở thì không nói, đằng này nguyên một đám tham gia mà cũng chả ra đâu vào đâu, thiệt là chướng mắt hết sức”
Ban đầu ta tức lắm muốn set pass luôn cho rồi, ai đọc được thì đọc, nhưng nghe Băng Tiêu bảo chỉ là một đứa cố tình phá rối, hơi đâu bận tâm cho mệt, thế nên ta cũng bỏ qua.
Nhưng khổ nỗi, âm hồn bất tán, vị đại hiệp kia với ta ko biết có thâm thù đại hận gì mà cứ đeo theo ta mãi, lúc ta thông báo trong c7 của Thổ long nói tại thời điểm này sẽ post tiếp thổ long và Thái tử, vị đại hiệp kia lại lên tiếng: “bộ không thấy các tác phẩm ai kia làm lượng vote và like giảm xuống vùn vụt hay sao mà cứ ham hố giới thiệu hoài vậy?”
Ta phát hiện ra, vị đại hiệp kia vẫn theo dõi các tác phẩm “dở tệ” của ta đấy chứ ^.^” ta chỉ thắc mắc là đại hiệp có nói một câu: “nhiều người cũng cảm thấy dở nhưng không nói ra đấy thôi, phàn đầu xem còn được, càng về sau càng nuốt không vô” chẳng lẽ cả 5 fic mà ta đang làm tệ đến thế sao? Các nàng cứ lên tiếng thật!
Còn về vị đại hiệp đấy, nếu còn muốn bình luận thì tốt nhất nên chừa các bằng hữu của ta ra, mắng chửi gì ta cũng không sao, ta bỏ qua hết, nhưng đụng tới bạn ta là ta rất sẵn lòng edit và quăng vào xó một mình tự sướng đấy nhé! Set pass? oh no! đơn giản là ko post nữa mà thôi! hớ hớ ~ ta làm mệt, các cố vấn và beta lại càng mệt hơn, vì nói cho cùng họ phải bỏ thời gian giúp ta làm một tác phẩm mà chả đem lại danh tiếng gì cho họ hết, vậy mà còn bị vạ lây, thôi thì ta nghỉ lun cho khỏe!
Xong rồi đó, viết dài làm ta cũng nản ghê, không biết chừng bộ Thái tử lại chết yểu như bao lần khác, aizzz…
THƯỢNG
Trong cung lòng người rối loạn, Hoàng thượng bệnh tình không rõ, Thái tử lại được bọn thị vệ dìu ra trong tình trạng phần trán còn đang chảy máu, đông lôi ( sấm mùa đông) mỗi lúc một vang, làm bọn quan viên đứng ngoài Thể Nhân Cung sợ đến mặt không còn chút máu, tựa như bầu trời sắp đến hồi sụp xuống.
Bọn thị vệ khom người lui đi, đại đa số những người có mặt đều không dám lên tiếng, thần thái dè dặt cẩn trọng, tập trung chú ý chờ đợi Vịnh Thiện mở lời, một số người can đảm định hỏi nhưng cũng bỏ dở nữa chừng: “Điện… Điện hạ?”
“Bên trong…”
“Hoàng thượng Người…”
Vịnh Thiện im lặng, gió lạnh thổi qua tựa hồ làm cho hắn càng thêm thanh tỉnh. Một lúc sau, hắn chậm rãi đưa mắt quét quanh một vòng.
Ánh mắt ôn hòa mơ hồ ẩn chứa tính áp chế ngay lúc này lại có thứ sức mạnh trấn an vô cùng to lớn.
Nhìn mọi người xung quanh đã dần dần an tĩnh lại, Vịnh Thiện mới thận trọng nói “Phụ hoàng thân thể chỉ nhiễm bệnh nhẹ, đã mời Trần thái y bắt mạch qua, hiện đang tĩnh dưỡng. Chư vị đều là quốc gia trọng thần, nhiều việc cần giải quyết, không nên đứng mãi ở chỗ này, chờ Phụ hoàng khỏe hơn một chút hãy đến thỉnh an.”
Ngữ khí ôn hòa trầm thấp nhưng nhưng ẩn chứa khí độ trầm tĩnh bức người, thoạt nhìn chỉ là có chút khổ sở.
Nhìn vị Thái tử trẻ tuổi này, mọi người lại không tự chủ thở phào một hơi, tâm tình căng thẳng cũng giãn ra một chút.
Có người nhìn thấy vết thương trên trán hắn liền lập tức cất giọng hỏi nhỏ: “Trán của Điện hạ … không biết có cần…”
“À…” Vịnh Thiện giơ lên xoa nhẹ lên trán, đại khái do trời lạnh nên huyết ngưng rất nhanh, tự nhiên cũng không cảm thấy đau đớn, hắn cười chua xót nói: “Ta muốn ở lại bên trong hầu hạ nhưng Phụ hoàng không đồng ý, ta dập đầu cầu xin nên có bị thương đôi chút, nhất thời thất thố, khiến các ngươi chê cười rồi…”
“Không không, Điện hạ và Hoàng thượng chính là phụ tử liên tâm a.”
“Thái tử thật sự là có hiếu.”
Vịnh Thiện tâm tình ngổn ngang vô cùng rối loạn, không rảnh nghe mọi người cảm thán, hắn đưa mắt nhìn lên cao, mặt trời bị mây che khuất, tuyết vẫn đang rơi, trời đất lạnh lẽo như mang theo sát khí.
Giờ khắc này, cũng không biết nên đi đâu mới tốt.
Quay về Thái tử điện? Gặp Vịnh Kỳ thì phải sắp xếp thế nào cho thõa đáng đây? Vịnh Thiện biết bản thân chủ yếu muốn làm cái gì, nhưng suy nghĩ còn chưa rõ ràng, trong lòng càng trở nên nóng như lửa đốt, lại không thể tùy tiện đưa ra quyết định gấp gáp, chuyện này cần bình tĩnh trước, ngược lại không gặp nhau thì tốt hơn.
Thục phi bên kia đang ngóng chờ tin tức, tâm tình cũng như kiến bò trên chảo, sốt ruột vô cùng!
Vịnh Thiện cảm giác được nếu đến chỗ Mẫu phi thì nhất định hắn sẽ bị Mẫu phi dồn vào những câu hỏi khó, như thế thì loạn càng thêm loạn.
Hắn vô thanh vô tức đứng trước cửa cung, trên mặt lộ ra một điểm phiền muộn hiếm thấy, mọi người vì không biết những điều mà hắn đang lo nghĩ nên chỉ tưởng rằng hắn bận tâm đến bệnh tình của Viêm Đế, thở dài vài tiếng, cũng không dám tùy tiện ly khai. Đây là cơ hội tốt nhất biểu hiện lòng trung trước mặt tân quân nên những vị đại thần biết suy nghĩ đều im lặng đứng chờ cùng hắn, mặc cho gió lạnh thổi qua.
Một lúc sau, Trần thái y từ xa xa bước tới, nhìn thấy vết máu trên trán Vịnh Thiện thì không khỏi kinh ngạc:
“Thái tử tại sao vẫn đứng ở đây? Trời Lạnh như thế, vết thương trên trán ngài vẫn chưa cầm máu, đến đây để vi thần băng bó một chút.”
Nói rồi, lão nhanh chóng đưa Vịnh Thiện đến một gian trong phòng nhỏ ngoài hành lang.
Đó là nơi chuyên dụng cho các thái y trực đêm tại Thể Nhân, cũng có lò sưởi cháy rực cùng các hòm thuốc đã dược chuẩn bị sẵn. Các thứ ở đây đều là các thứ dùng để hầu hạ Viêm đế lúc cần nên đương nhiên đều là thứ tốt nhất.
Trần thái y ngay lập tức bảo tên nội thị đang hầu hạ bên trong đi ra ngoài, sau đó mới mời Vịnh Thiện ngồi xuống, tự mình lấy nước ấm giúp hắn rửa sạch vết thương.
Vịnh Thiện yên lặng để lão băng bó, khuôn mặt tựa như được tạc từ ngọc mà ra, không một chút tỳ vết, đôi mắt đen mở to trong veo như ánh sao nhìn lão Thái y mang nước đến thực hiện những động tác phức tạp, rửa vết thương, mở rương lấy thuốc.
“Trần thái y.” Trong sự yên tĩnh trầm mặc, Vịnh Thiện đột nhiên mở lời.
“Vâng thưa Điện hạ.”
Vịnh Thiện ánh mắt hoàn toàn vô định, một lúc lâu sau mới nhìn thẳng vị thần tử ttuổi tác đã cao này cất giọng trầm thấp: “Vết thương này…có cách nào chữa lành được không?”
Trần thái y hiền từ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Điện hạ nói gì thế? Điện hạ còn trẻ, một vết thương nhỏ như vậy chỉ vài ngày là lành lại thôi. Vi thần cả gan nói một câu, điện hạ thể cốt cường tráng, so với Hoàng thượng khi xưa vẫn tốt hơn gấp mấy lần.”
“Có lưu lại sẹo không?”
“Ngài xem đi.”
“Xem cái gì?”
Trần thái y một bên cùng Vịnh Thiện đối đáp, một bên tay tiếp tục công việc không hề dừng lại, thuần thục thoa lên trán Vịnh Thiện một ít dược cao cầm máu giảm đau, ngữ khí nửa có nửa không chầm chậm trả lời: “Xem vết thương được dưỡng như thế nào. Dưỡng tốt đương nhiên sẽ không lưu lại sẹo. Điện hạ mấy ngày tới cũng không nên chạm mạnh hoặc cào vào, dưỡng không tốt sẽ lưu lại vết đó.”
Vịnh Thiện sâu sắc nhìn lão, khóe môi chậm rãi cong lên, khuôn mặt anh tuấn trong phút chốc trở nên nhu hòa. So với vừa rồi quả thật hắn đã thư hoãn không ít.
(thư hoãn: dãn ra, thả lỏng)
“Gặp mặt trong cung cũng nhiều nhưng ta chưa từng cùng ngươi nói chuyện phiếm nhỉ. Ngươi có bao nhiêu hài tử rồi?”
“Vi thần không có.”
“Tại sao?”
“Ha ha, vi thần lúc trẻ tính cách vô cùng phóng đãng. Có một vị phu nhân cùng bốn vị tiểu thiếp, nhưng là…” Trần thái y tự giễu mà cười cười, “số phận đơn bạc, tam thiếp vất vả lắm mới sinh được một hài tử nhưng chưa đầy hai tháng đã yểu mệnh mà chết non rồi.”
(tam thiếp: vị thiếp thứ ba)
Vịnh Thiện buồn bã, thay lão một tiếng thở dài.
Trần thái y cũng chỉ là thoáng đau buồn trong chốc lát sau đó nghiêm mặt dùng khẩu khí của người từng trải mà nói: “Số mệnh như thế, kỳ thật ngẫm lại, nói không chừng vốn là chuyện tốt. Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, người nữ nhân trước khi sinh mà không thỉnh cầu ma quỉ đừng đòi nợ? Sinh ra liền để ý từng chút một, lúc còn sống thì sợ con cái gặp chuyện không may, tận tâm cả đời, cầu cho con cái bình an, đến cuối cùng, còn lo một khi mình nhắm mắt, trong nhà vì thế mà rối loạn, phu nhân tiểu thiếp, có gia đình hay chưa, có con trai hay con gái, lại sợ người nhà thương tâm. Ôi, gia nghiệp càng lớn, càng là phiền não a. Làm người quả thật không dễ.” (*)
(*): 80% câu này là do Maru tỷ dịch (còn lại 20% đương nhiên do ta chém!)
“Mẫu phi, Vịnh Thiện từng nói…”
“Đừng hở một chút là nhắc đến Vịnh Thiện! Cho dù hắn có nói, con chẳng lẽ có thể dễ dàng tin tưởng hắn được sao?”
“Ta…” Vịnh Kỳ bỏ lửng nửa câu không cách nào nói tiếp.
Mấy đầu ngón tay xiết chặt đâm vào lòng bàn tay khiến Vịnh Kỳ vừa đau vừa sợ, một cảm giác nguy hiểm cứ quanh quẩn trong lòng, giống như độc dược đang từ từ ngấm vào xương thịt. Mối nguy hiểm này cuối cùng sẽ rơi xuống đầu ai đây? Những người trong cung này, bất cứ ai y cũng không muốn họ gặp phải bất trắc. Đầu tiên là muốn bảo hộ mẫu phi chu toàn, Vịnh Lâm cũng không đáng gặp chuyện không may. Nhưng còn Vịnh Thiện …
Vịnh Thiện mặc dù tính tình có chút làm người ta không cảm thấy thoải mái, nhưng đối đãi với mình lại cùng người khác bất đồng… rất ôn nhu… rất chân thật…
Vịnh Kỳ kinh hoàng phát hiện ra mình đối với Vịnh Thiện có chút gì đó cảm thấy không nỡ, hình như đêm qua ngủ trong lòng Vịnh Thiện, cảm giác đó thật sự rất an toàn…
Cái loại cảm giác vừa đau vừa trân trọng vừa luyến tiếc này cùng với thứ cảm giác ngày xưa dành cho Lệ phi hoàn toàn không giống nhau.
Vịnh Kỳ từ nhỏ đối với Lệ phi vừa kính vừa thương nhưng cũng vừa sợ, hôm nay gặp cảnh cơ hàn, ngược lại so với ngày xưa tình thân càng thêm khăng khít, dù sao mẫu tử liên tâm, cũng đến cái tình cảnh này rồi, chẳng lẽ còn muồn người lừa ta gạt, không thể nói với nhau được một câu thật lòng?
Vịnh Kỳ muốn nói gì đó nhưng vừa ngẩng lên lại không có cách nào mở lời, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng đành lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nắm lấy tay Lệ phi lắp bắp cất giọng thành khẩn: “Mẫu phi, con… con tin hắn.”
Thiết nghĩ với những lời y đã nói thì dù Lệ phi tâm tình đang tốt nhất định cũng sẽ nổi trận lôi đình nên Vịnh Thiện chỉ biết cúi mặt chờ đợi trong lo lắng, không ngờ Lệ phi nghe xong chỉ giật mình một chút, ánh mắt nhìn y so với lúc nãy càng thêm nhu hòa.
“Vịnh Kỳ.”
“Vâng thưa mẫu phi.”
Lệ phi lại nhẹ giọng hỏi: ” Ngươi không muốn Vịnh Thiện gặp chuyện không may như ngươi mà bị phế, rồi mắc phải tội danh giống ngươi, đúng không?”
Vịnh Kỳ cả người run rẩy quỳ gối trước mặt Lệ phi, hoảng sợ mà suy tư một chút cuối cùng cũng vô cùng áy náy mà gật đầu, y có cảm giác dường như mình đang phản bội lại Lệ phi.
Lệ phi đã sớm đoán được nên khẽ thở dài một hơi, sau đó nhìn y thật lâu rồi dịu dàng hỏi: “Nếu như một ngày nào đó mẫu phi cùng Vịnh Thiện nhất định có một người phải chết, ngươi muốn ai sẽ là người chết đây?”
Vịnh Kỳ tựa như bị đâm một đao, bỗng nhiên ngẩng đầu vô cùng đau đớn thống khổ mà nhìn về phía Lệ phi: “Mẫu phi, người… người tại sao lại muốn bức ta phải chọn lựa cơ chứ?”
Lệ phi thấy vậy không đành lòng, vỗ về khuôn mặt tinh xảo của Vịnh Kỳ, ôn nhu lừa nói: “Hài tử, tâm tính ngươi lương thiện như vậy, mẫu phi như thế nào lại nhẫn tâm bức con. Ta nói chuyện này, không phải muốn con chọn, mà là bắt Vịnh Thiện phải chọn.”
Vịnh Kỳ khiếp sợ.
Lệ phi chậm rãi nói: “Vịnh Thiện đã làm Thái tử, phụ hoàng con thân thể không tốt, một khi băng hà, Vịnh Thiện sẽ lập tức đăng cơ. Hắn trở thành vua thì Thục phi chính là thái hậu. Tới lúc đó, ả nhất định sẽ không cho ta đường sống, ngay cả con, ả cũng tuyệt đối không tha. Vịnh Thiện muốn bảo vệ con nhưng lại không thể cùng Thục phi chống đối. Ngươi hãy hỏi Vịnh Thiện, xem thử hắn sẽ chọn người nào, con chết, hay là mẫu phi của hắn chết!”
“Không, không, không…” Vịnh Kỳ liên tục lắc đầu, “Mọi chuyện sẽ không tệ đến mức đó đâu, mẫu phi, người…”
“Ta chắn chắn sẽ không thể sống nổi.” Lệ phi buồn bã cười thảm, “Nhưng cũng không sao, chỉ cần con có thể sống thì ta sẽ yên lòng mà nhắm mắt.”
“Mẫu phi, sẽ không như vậy đâu, sẽ không đâu…”
“Sẽ như thế!” Lệ phi quả quyết: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Không giết hết chúng ta đó là bởi vì ả chưa đủ quyền lực cùng thời cơ để thực hiện. Một khi thế cuộc đã nằm trong tay, ả đương nhiên sẽ không do dự mà động thủ.”
Nàng đột nhiên lộ ra một bộ dáng cổ quái, cúi đầu thì thầm: “Vịnh Kỳ, con có biết ngày hôm qua Thục phi đã tới nơi này không?”
Vịnh Kỳ lắc đầu, “Bà ấy tới làm gì? Bà ấy… Bà ấy có hay không đối với mẫu phi…”
“Ả cũng không phải hoàng hậu, đồ vật chưa tới tay, thế cuộc cũng chưa định, làm sao dám coi thường mà tự do hành động?” Lệ phi mỉm cười khinh miệt: “Ả tới là để bàn điều kiện.”
“Bàn điều kiện? Là điều kiện gì?”
“Ả cho ta một lời hứa hẹn.”
Vịnh Kỳ mơ hồ cảm giác được mọi chuyện không ổn liền lập tức hỏi: “hứa hẹn cái gì?”
“Nàng đáp ứng ta… ” Lệ phi nhếch môi cao thâm khó lường: “…chỉ cần ta tự sát, ngày sau khi ả đã ngồi lên ngôi vị Thái hậu, nhất định sẽ buông tha cho con, để con bình an mà sống sót.”
Vịnh Kỳ cực kỳ hoảng sợ nhưng cũng tức giận vô cùng, “Bà ấy dám nói như vậy? Mẫu phi, con muốn báo cho Phụ hoàng biết, Thục phi…”
“Đây vốn là điều kiện, hay gọi là một cuộc giao dịch cũng không tệ. Nếu ả thật sự có thể tuân thủ lời hứa, không nói hai lời, ta nhất định sẽ không do dự mà chấm dứt sinh mạng.” Ánh mắt Lệ phi từ từ trở nên sắc bén, lạnh lùng cười, “Nhưng con người ả ta đã quá rõ rồi! Hừ, ả đến cũng tốt, nhân tiện lộ ra chân tướng khiến ta hiểu rõ được tất cả những thứ mà ả đang lo lắng.”
Vịnh Kỳ khó hiểu đứng lên, “Mẫu phi hiểu rõ cái gì?”
Lệ phi nhẹ nhàng mỉm cười, cư nhiên có chút khoái trá: “Đương nhiên là chuyện đứa con Thái tử vừa thông minh vừa tài năng của ả đã đem Vịnh Kỳ của ta bảo hộ thật chặt rồi, Nếu không, ả như thế nào lại vội vàng chạy đến chỗ này bức tử ta đây? Ta chết rồi, con sẽ trở thành một vết nhơ lớn nhất của Vịnh Thiện, mà nếu như thế thì ả sẽ nắm trong tay một cái cớ hoàn hảo để diệt trừ con.”
Thế nhưng Vịnh Kỳ khi vừa nghe được câu “đem Vịnh Kỳ của ta bảo hộ thật chặt rồi “, thì đã trở nên ngẩn người, xấu hổ không chịu nổi.
Chuyện hắn với Vịnh Thiện, nếu đến cả những người ngoài không liên quan cũng biết, y thật sự không biết nên giấu mặt vào đâu, huống chi xem ngữ khí của Lệ phi, rõ ràng nàng cũng đã có vài phần minh bạch.
Vịnh Kỳ cúi đầu không dám lên tiếng.
Lệ phi thế nhưng lại vô cùng ôn hòa, dịu dàng an ủi: “Vịnh Kỳ, đừng cúi đầu mãi như thế. Người khác không biết, chẳng lẽ mẫu phi lại hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện của con hay sao? Trong cung đình còn có những chuyện khó chấp nhận hơn chuyện hai huynh đệ các con nhiều, nhưng chỉ cần con có thể sống tốt, mặc kệ chuyện gì xảy ra, mẫu phi cũng không trách con. Nhưng…”
Ngón tay thon dài mà lạnh như băng của Lệ phi nhẹ nhàng chạm vào cằm Vịnh Kỳ, đưa mặt y nhẹ nâng lên một chút.
“Nhưng con phải nghe mẫu phi nói, đem thứ mà Cung Vô Hối đã viết cho Vịnh Thiện trộm qua cho mẫu phi.”
“Mẫu phi…”
“Mẫu phi không phải muốn hại người, mà chỉ là muốn tự bảo vệ, con có hiểu không?.” Lệ phi tha thiết mà nhìn Vịnh Kỳ: “Đây là chứng cớ mà Vịnh Thiện và Cung Vô Hối đã lén gặp nhau trong thiên lao, mặc dù không thể thật sự khống chế Vịnh Thiện, nhưng dù sao cũng là một nhược điểm. Ngôi vị của Vịnh Thiện mà không vững thì dù cho Thục phi có mười cái lá gan cũng không dám đem mọi việc tố cáo với Phụ hoàng con. Có thứ đó trong tay, ta nhất định có thể dùng nó để áp chế Thục phi, khiến ả tạm thời không có cách nào gây ra bất lợi cho chúng ta. Ả dùng con để áp chế ta, ta cũng muốn dùng con trai cưng của ả để khắc chế chính ả.”
Vịnh Kỳ hơi động, bán tín bán nghi hỏi: “Có thật như vậy không?”
Lệ phi hãnh diện nói: “Từ ngày bước vào cung đến nay, hai người bọn ta đấu nhau cũng hơn hai mươi năm rồi, nhưng chưa ai có khả năng thực sự lấn lướt được ai, chính là dựa vào là hai chữ ‘khắc chế’. Không phải con luôn hy vọng bất cứ ai cũng không bị tổn thương hay sao? Đây chính là biện pháp duy nhất.”
Vịnh Kỳ trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói: “Biện pháp này trước mắt nhìn như hữu dụng, nhưng không phải mẫu phi đã nói nếu tương lai Vịnh Thiện đăng cơ, Thục phi sẽ trở thành thái hậu rồi sao? Đến lúc Phụ hoàng đã mất, bà ấy cũng sẽ không còn chuyện gì mà phải e ngại.”
“Con thật là… trước mắt chưa chắc sống nổi, con còn muốn nghĩ đến chuyện tương lai? Hậu cung chính là tuyệt lộ cắm đầy dao nhọn, ai dám trông mong cả đời này không trúng phải một nhát? Sống thêm một ngày cũng đã tốt lắm rồi. Chuyện ngày mai, rồi ngày mai nữa, con có thể quản hết được sao?”
“…”
“Vịnh Kỳ?”
“Con…con đã hiểu…”