Thái Tử
Chương 425 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Quay trở lại phòng, Vịnh Kỳ đã tỉnh, đang ngồi ở bên giường nghiêng đầu tìm tất.
Vịnh Thiện vừa vào cửa, nhìn thấy, kìm lòng không được nói: “Sao dậy rồi mà không nói một tiếng? Ca ca tìm cái gì?”
Hai người họ mấy ngày nay đều có nhiều khúc mắc, cũng không biết mở miệng như thế nào. Vịnh Thiện vừa định nói lại thấy Vịnh Kỳ khẩn trương cúi đầu xuống, mím môi không nói lời nào, nhất thời thấy khó chịu trong lòng.
Vịnh Thiện thầm nghĩ vì chuyện hạ dược kia, chỉ sợ ca ca cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Ruột gan hắn như co rút lại.
Vịnh Thiện làm bộ như không để ý, tự nhiên nhàn nhã mà đi qua đi lại.
Chuẩn bị vải bố dài và tất vắt ở giá gỗ hoa cúc lê bắt người trên giường mặc vào…
Vịnh Thiện lấy tất, quỳ một gối ở dưới giường, cầm lấy chân phải đang buông thõng của Vịnh Kỳ.
Bàn chân trong suốt trắng nõn, mới từ trong ổ chăn đi ra, rất ấm áp. Vịnh Thiện nhẹ nhàng nắm bàn chân ấy trong tay, nói không nên lời.
Hắn vốn là chỉ một lòng muốn giúp Vịnh Kỳ đi tất. Tuy nhiên lúc này nhìn chằm chằm bàn chân trắng nõn ấy, hắn thực không muốn buông tay.
Vịnh Kỳ bị hắn nắm chân cả người nóng lên, trên mặt lại đỏ hồng. Cảm giác giống như bị hắn cầm không phải là chân, mà chính là trái tim đang đập thình thịch của mình.
Vịnh Kỳ cắn chặt hàm răng, cố gắng ngăn mình không run rẩy từng trận, vẫn duy trì tư thế im lặng.
Từ trên cao nhìn xuống, Vịnh Kỳ thấy rất rõ ràng.
Trên khuôn mặt của đệ đệ, tràn ngập thương tiếc cùng nhu tình.
Nếu cả đời hắn đều nhìn mình như vậy, có chết cũng cam lòng.
Chính là…
Lợi dụng sự tín nhiệm của Vịnh Thiện, chính mình lại ăn cắp trung thư bí mật của hắn.
Một khi Vịnh Thiện phát giác, hết thảy ôn nhu cùng thân thiết này, đều sẽ kết thúc.
Vịnh Thiện sẽ không còn nhìn hắn chăm chú trân ái như vậy.
Vịnh Kỳ khổ sở than nhẹ một tiếng.
Tiếng thở dài khiến Vịnh Thiện bừng tỉnh. Hắn vội vàng gạt bỏ suy nghĩ sai lầm, yên lặng giúp Vịnh Kì đi tất vào.
Chân phải xong, lại đổi chân trái.
Sau đó, cả giày cũng đi vào cho Vịnh Kỳ, Vịnh Thiện thấp giọng nói: “Tốt lắm.”
Hắn rất muốn hỏi Vịnh Kỳ vừa rồi sao lại thở dài. Nhưng chung quy lại không thể nói ra.
Nếu Vịnh Kỳ hỏi ngược hắn vì sao lại dùng dược, hắn biết trả lời làm sao.
Hắn hoàn toàn có thể biện giải cho bản thân rằng hắn không cố ý. Mặc cho ai hỏi hắn, hắn đều có thể lưu loát giáo huấn người ta một phen làm họ á khẩu không trả lời được.
Duy chỉ đối với Vịnh Kỳ.
Hắn một chữ cũng không nói nên lời.
Là hắn tơ tưởng, khát vọng, thống khổ vì không chiếm được. Thế nên hắn sốt ruột mà không kìm nén nổi…
Là hắn không từ thủ đoạn mà gây nên…
Không… Hắn không thể nói những lời kia với Vịnh Kỳ được…
Vịnh Kỳ xuống giường, hai người cùng ở trong phòng nhìn nhau, hồi lâu cái gì cũng không nói.
Im lặng, phảng phất có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.
Vốn là nên kêu một nhóm cung nữ nội thị vào hầu hạ, nhưng mà hai người không hẹn mà cùng chán ghét ý này.
Vịnh Thiện ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “Hôm nay trời đẹp, ca ca có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Vịnh Kỳ lắc đầu.
“Vậy còn, viết tự?”
Vịnh Kỳ trầm mặc, không hé răng.
Vịnh Thiện liếc trộm hắn, thấy hắn có chút do dự, chịu đựng khổ sở nói: “Nếu như ta gây trở ngại, ta sẽ đi ra ngoài.”
Vịnh Kỳ sắc mặt khẽ biến, tựa hồ có chút kinh ngạc, lại giống như hồ nghi, còn mang theo điểm bất an.
Hắn thật cẩn thận liếc mắt nhìn Vịnh Thiện một cái, giống như là thật sự sợ hắn sẽ quay đầu bước đi. Nửa ngày sau, mới khẽ lắc đầu.
Vịnh Thiện cũng thật cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Vịnh Kỳ. Hắn muốn hiểu xem Vịnh Kỳ nghĩ gì ẩn sau sự trầm lặng ấy. Lúc Vịnh Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, tâm tư Vịnh Thiện bỗng dưng ngừng lại một chút, mơ hồ sinh ra hy vọng.
Chẳng lẽ….
Chẳng lẽ hắn không hận ta?
Nghĩ như vậy, tim Vịnh thiện như đập nhanh hơn. Mặc dù vẫn chưa xác định đã có cảm giác đầu váng mắt hoa, cư nhiên cũng khẩn trương đến nỗi miệng đắng lưỡi khô.
Ca ca là người có nội tâm vô cùng trong sáng, trăm triệu lần không thể chịu đựng được.
Không thể tưởng tượng được chỉ mới hơi gợi ra một chút, liền đã trở thành như vậy.
Hắn đem Vịnh Kỳ đang còn trong chăn ôm vào ngực, van xin nói: “Ca ca, ca ca, ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi muốn thế nào cũng được không cần đối với ta như vậy…”
Vịnh Kỳ đầu óc hoàn toàn tối tăm, lại nghe thấy rõ ràng câu sau của Vịnh Thiện “Không cần đối với ta như vậy”. Sáu chữ này giống như xuyên qua tâm hắn, sáu đao ấy như đang lóc thịt hắn, đau đến làm hắn run rẩy cả người. Vịnh Kỳ từ trong mền vươn hai tay run rẩy, dùng sức ôm chặt Vịnh Thiện, cắn môi, một chữ cũng không nói nên lời.
Vịnh Thiện thấy hắn dang tay, vốn tưởng rằng hắn muốn đẩy mình ra, không nghĩ tới ngược lại, càng ôm chặt chẽ. Trong lòng ngạc nhiên, nháy mắt thấy ấm áp như tia nắng chiếu trên mặt biển, ánh mắt ánh lên hào quang vui mừng.
Hai người cách một tấm chăn mềm mại, ôm nhau, coi như vĩnh viễn sẽ không tách ra.
Vịnh Thiện giấu mặt ở sau, nhẹ nhàng vén tóc mai của hắn, ôn nhu hỏi: “Hảo ca ca, có tốt thêm chút nào không?”
Vịnh Kỳ ở trong ngực hắn run lên từng đợt, đôi môi run rẩy nửa ngày, mới khan khan nói: “Ngươi… ngươi vẫn còn muốn tốt với ta sao?”
Vịnh Thiện phảng phất vui mừng như được sống lại, nhịn không được hướng gương mặt nóng bừng của hắn hôn vài cái, chỉ nói: “Ta đối tốt với ngươi, cả đời đều tốt với ngươi. Hảo ca ca, chuyện trước đây ta sẽ không dám nữa, tha thứ cho ta nhé.”
Nóng lòng nhất thời, cũng không thèm để ý xem khi nào thì thái y đến, vừa nói, vừa dán miệng vào môi Vịnh Kỳ.
Mút nhẹ nhàng.
Thấy Vịnh Kỳ ngoan ngoãn không nhúc nhích, Vịnh Thiện cảm thấy hết thảy giống như trong mộng đẹp, quả thực không thể tin là thật.
Xúc cảm kia, lại chân thực như vậy.
Vịnh Thiện lại thử dùng môi thăm dò hắn một chút, Vịnh Kỳ ngây ra, trong mắt thập phần nghi vấn. Bi thương, sợ hãi, hoài nghi, chờ đợi xen lẫn nhau, làm cho sóng mắt như gợn lên những làn nước trong veo.
Vịnh Thiện nhìn thấy ánh mắt kia, thật sự là con mắt đẹp nhất trên đời. Giống như con thỏ nhỏ bị vùi lấp trong cái lồng, làm người ta kìm lòng không được mà muốn vuốt ve, vô cùng thân thiết mà an ủi, hảo hảo thương yêu.
Vịnh Thiện nhẹ nhàng hỏi: “Ca ca, chúng ta hòa nhé. Chuyện lúc trước, quên đi được không?”
Vịnh Kỳ kinh ngạc nhìn hắn. chần chừ nói: “Ngươi thật sự có thể quên?”
“Ca ca có thể quên, sao ta lại không thể?” Vịnh Kỳ không dám tin, ở bên dưới cố gắng vùng vẫy, khuôn mặt ẩn trong chăn lộ ra cũng không dám thở mạnh, hoài nghi cũng khẩn trương, nơm nớp lo sợ “Ngươi đừng gạt ta.”
“Ta không lừa ca ca.”
Vịnh Kỳ đầu nóng lên, trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa ngất xỉu, lắp bắp hỏi: “Vịnh Thiện, Vịnh Thiện, sau này ngươi… ngươi còn có thể đối tốt với ta sao? ”
Vịnh Thiện sửng sốt một chút, cắn răng nói: “Ta nếu không đối tốt với ngươi, ta sẽ bị phụ hoàng phế truất cầm tù chết ở Nội Trừng viện.”
Trong nháy mắt, nước mắt Vịnh Kỳ như trào ra…
Yết hầu như tắc nghẹn, cái gì cũng không nói nên lời, trong lòng Vịnh Kỳ thầm nghĩ: Độc thệ này, Vịnh Thiện thật sự không nên nói như vậy!
Nhưng ở sâu trong nội tâm, lại thoáng thấy an bình.
Hắn cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn mất đi cái gì đó….
Vịnh Kỳ ôm Vịnh Thiện, nghẹn ngào ngừng khóc đứng lên.
Thân mình nóng lên rút lại trong lồng ngực của đệ đệ, khóc đến cả người đầy mồ hôi và nước mắt. Rất nhiều buồn khổ lo lắng cả ngày nay, giống như là khó có thể ngay tại đây một khắc mà tuôn ra.
Hắn một chút cũng không muốn… mất đi từng này đã khiến hắn run rẩy sợ hãi lắm rồi… Hắn hận… hận không thể rời xa người này.
Hắn không thể chịu đựng được, chính mình lại cùng chìm sâu với vị đệ đệ này, yêu mà không oán không hối hận.
Từ trước, Vịnh Kỳ không hề biết trên đời có một trân bảo như vậy, không biết, cho nên không cần.
Hiện tại, hắn thử qua, rốt cuộc không thể buông tay.
Hai người nhiều ngày nay phảng phất như có một vách ngăn không nhìn thấy. Giờ phút này cùng ôm nhau, cả hai mới biết được cái phần còn thiếu trong lòng kia nay đã trở lại.
Ôm lâu sâu, hận không thể làm cho trời đất cứ như vậy dừng lại. Không có ngày lên mặt trời lặn, không để ý tới đế vị nơi cung đình, bất luận là tính mạng hay tiền đồ của người khác.
Nhưng nguyện vọng, cũng chỉ là nguyện vọng.
Tiếng bước chân vang lên, có người xốc rèm cửa, vội vàng đi đến.
“Điện hạ…” Thường Đắc Phú ở sau khẩn trương nói “Thánh chỉ đến.”
Vịnh Thiện hơi giật mình một chút.
Vịnh Kỳ ở trong lồng ngực Vịnh Thiện đã thấy khá lên nhiều. Bỗng nhiên nghe thấy thánh chỉ, nhớ tới phụ hoàng thật lâu thật lâu chưa từng gặp mặt, không khỏi cả kinh đứng lên, lo sợ bất an nói: “Phụ hoàng sao bỗng nhiên lại phái người tuyên chỉ?”
Vịnh Thiện mặt giãn ra cười nói: “Ca ca cũng là một hoàng tử, sao mới nghe thấy thánh chỉ lại bị dọa thành như vậy? Ta là thái tử, phụ hoàng tự nhiên sẽ có ý hạ chỉ, không có gì kỳ quái cả.”
Để Vịnh Kỳ quay về giường nằm, dặn dò: “Ca ca hãy hảo hảo mà ngủ một lúc đi, chờ Vịnh Lâm gọi thái y tới, sau đó sẽ để thái y bắt mạch cho ca ca.” Sau đó hắn xoay người rời đi.
Vịnh Kỳ kéo ống tay áo hắn, thấy hắn quay đầu lại, chống đỡ nửa người trên giường.
“Không cần kêu thái y, bệnh của ta không có gì quan trọng đâu.” Vịnh Kỳ hai má đỏ ửng, trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói: “Hôm nay tâm bệnh của ta đã đi, cho nên ta không còn bệnh nữa rồi.”
Vịnh Thiện chưa từng nghe qua vị ca ca ngại ngùng của mình có thể nói chuyện lớn mật như vậy, vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết nói gì, si ngốc nhìn hắn một hồi, mới nói: “Ca ca, chờ ta trở lại.”
Nói xong liền quay người lại, dẫn Thường Đắc Phú xuất môn.