Thái Tử
Chương 533 :
Ngày đăng: 04:43 19/04/20
Tuy nói là ân huệ lúc tức giận, đều là quân ân. Nhưng mặc kệ là khi nào, ân huệ hẳn làm cho người ta thoải mái hơn so với tức giận nhiều.
Sự khai ân của Viêm Đế khiến sự tình liền lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Mây đen tan hết, kim quang vạn trượng.
Căn phòng vững chãi đã được dọn dẹp đổi mới hoàn toàn. Quan trọng hơn là Trần thái y đã được điều đến đây để xem bệnh cho các vị hoàng tử. Từ đó, Nội Trừng viện lạnh lẽo bỗng giống như biến thành thái tử điện tạm thời. Ngày ngày sai dịch ra ra vào vào, bưng trà nước, nghe sai sử.
Mạnh Kì cũng thường xuyên tới, còn phụng chỉ đem một bức tượng thần Dược được chạm khắc bằng bạch ngọc đến: “Hoàng thượng nghe nói Vịnh Kì điện hạ mắc bệnh nặng, ban cho một pho tượng thần Dược. Điện hạ thường xuyên thờ phụng, rất tốt cho người bệnh.” Vịnh Thiện vừa nghe thấy đối với Vịnh Kì là có lợi, vội vàng rửa tay, tự mình thắp một nén nhang.
Không tới vài ngày sau, lại đưa tới một số quần áo mùa đông từ ngự khuê phòng mới làm. Vịnh Kì, Vịnh Thiện, Vịnh Lâm ba hoàng tử mỗi người có một phần.
Ân huệ này một là không đến, khi đã đến liền cuồn cuộn không dứt, làm cho mấy đứa con đầu óc choáng váng, không biết nguyên cớ.
Vịnh Lâm là một kẻ rất vô tâm. Nhiều ngày nay đã nín nhịn đủ, vừa chịu đói lại phải chịu lạnh, vừa bị trói lại bị mắng. Nếu Viêm Đế không ngầm hạ lệnh cho Tuyên Hồng Âm trông coi, chỉ sợ có khi còn bị đánh. Lần này như con cá chuyển mình, xem như được sống lại. Mỗi ngày đều ở trong phòng giam sai cái này phân phó cái kia. Rượu tốt, đồ ăn ngon lần lượt được mang lên. Xem ra lần này Vịnh Lâm hẳn đã lên kế hoạch bồi bổ lại cơ thể.
Cầm lấy giò bá vương nóng hôi hổi, vừa cắn vừa thân mật nói với Đồ Đồng: “Lão Đồ ngươi yên tâm, lúc trước hai huynh đệ chúng ta gặp vận hạn, đều nhờ ngươi giúp đỡ. Vịnh Lâm ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, chờ khi ta ra ngoài, nhất định sẽ hoàn trả món nợ ân tình này với ngươi.”
Đồ Đông là người nhận đưa thức ăn vào, khoanh tay đứng ở một bên chờ phân phó. Nghe Vịnh Lâm nói như vậy, hắn lộ ra thần sắc nghiêm nghị, nói: “Điện hạ nói như vậy là không đúng rồi. Hai huynh đệ tiểu nhân năm đó chịu nhiều ân điển của điện hạ. Giúp người chính là phận sự của chúng tiểu nhân. Nếu ngay cả việc nhỏ như vậy còn trông mong điện hạ trả ơn thì Đồ Đông này còn có phải là người không?”
“Được, ngươi nói được lắm.” Vịnh Lâm ngược lại lại rất thích cái tính này của hắn, dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ cao hứng vỗ vai hắn một cái: “Tốt! Lời vừa rồi của ta coi như không có. Dù sao về sau, bên ngoài chúng ta là hoàng tử và thị vệ, nhưng bên trong thực ra vẫn là bằng hữu, cùng nhau uống rượu bài bạc. Ta quyết không nói chơi!”
Đồ Đông ha hả cười, cẩn thận liếc mắt một cái nhìn thân ảnh của Vịnh Thiện ở trong phòng, không dám làm càn, khiêm tốn đáp: “Bài bạc ở trong cung là làm trái với quy củ, tiểu nhân cũng không dám tái phạm. Điện hạ nếu không chê, chờ khi điện hạ được thả ra, đám thị vệ chúng ta sẽ ở ngoài cung làm chủ nhà một lần, mở một bàn tiệc rượu để tẩy xui cho điện hạ.”
Vịnh Lâm cười mắng: “Xuống địa ngục đi! Ở trước mắt ta thì ít giả vờ đứng đắn thôi. Hai huynh đệ các ngươi trời sinh là một đôi con bạc, chẳng lẽ lại sợ quy củ trong cung? Tiệc rượu thì miễn đi, chờ khi ta ra ngoài, mẫu thân tất sẽ bồi bổ cho ta, không thiếu sơn hào hải vị. Đúng rồi…” Hắn bỗng nhiên dừng nói một chút, quay đầu nói với hai tiểu tạp dịch đang bưng đồ ăn tiến vào đứng ở một góc: “Nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa, đi ra ngoài cả đi.”
Người đi rồi, nhìn cánh cửa lao một lần nữa đóng lại, Vịnh Lâm mới đè thấp thanh âm hỏi Đồ Đồng: “Có chút tin tức nào của Thục phi không?”
Vịnh Thiện đối với cuộc nói chuyện của bọn họ vốn không để ý. Hắn ra bên cửa sổ xem sắc trời bên ngoài, nghe thấy câu này của Vịnh Lâm, xoay người chậm rãi thong thả bước lại gần đây.
Đồ Đông theo sự sai khiến của Vịnh Lâm đi dò hỏi đương nhiên biết hắn chỉ muốn hỏi cái này, thở dài, thấp giọng nói: “Tiểu nhân vô dụng, chức thấp ngôn vị (chức vị thấp kém lời nói không có trọng lượng), không thể hỏi được tin tức.”
Vịnh Lâm lắp bắp kinh hãi: “Nhiều… nhiều ngày như vậy còn không thể tìm hiểu được chút nào ư? Thật là không có đạo lý gì cả. Hiện giờ phụ hoàng cũng đã khai ân, đối với chúng ta gần như mỗi ngày lại ban một đạo thánh chỉ, không thể không có thêm cả mẫu thân. Kỳ quái, thật sự là một chút tin tức cũng không thể hỏi sao? Trong cung Thục phi không mua sắm gi sao? Ngươi không thể ngăn được tên nội thị ra vào nào, kéo đến mà hỏi một chút tin tức à? Nếu không chịu thả ra, cùng lắm cũng phải cho chút tiền, tốt xấu cũng phải thăm hỏi một chút. Bao nhiêu, chờ khi ta ra ngoài sẽ trả lại ngươi gấp bội.”
“Không phải tiểu nhân tiếc tiền, mà căn bản là không có cơ hội.” Đồ Đông vội đến gần. Một chút tin tức cũng không tìm hiểu được, chính mình cũng không còn mặt mũi nào, đỏ gay nói: “Điện hạ cả ngày ở bên trong Nội Trừng viện, không biết được tình hình bên ngoài. Cung Thục phi đã sớm bị Hoàng thượng hạ chỉ bao vây, người bên trong không được phép ra ngoài, người bên ngoài lại càng không được phép vào trong. Muốn đem đồ vào? Trước cửa sẽ chỉ mở một kẽ hở, phải qua tay của thủ vệ. Không thể bí mật đem một tờ giấy trắng đi qua cửa, càng đừng nói đến chuyện ghé tai nhau truyền tin tức.”
Vịnh Thiện đứng nghe bên cạnh, lòng không khỏi trầm xuống.
Vịnh Lâm vẫn không hiểu, lại còn nhấc mi: “Ta rất không rõ trong hồ lô của phụ hoàng bán thuốc gì. Thật sự là không có đạo lý, ngay cả chúng ta cũng tha, mà phụ hoàng vẫn còn giam lỏng mẫu thân làm gì? Cho dù lúc trước xiết chặt, hiện tại cũng nên nới lỏng. Ta thấy mẫu thân cũng giống như chúng ta, đều bị giam giữ, nhưng là đều ngầm phóng thích, đều có ân điển được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng vì sao phụ hoàng lại an bài như vậy? Trực tiếp thả ra, con cái cha mẹ gặp lại, chẳng phải là đều là đại hỷ?”
Hắn nghĩ đến muốn vỡ đầu cũng không rõ, ngẩng đầu nhìn Vịnh Thiện: “Vịnh Thiện ca ca, huynh nghĩ sao?”
Vịnh Thiện tâm sự chồng chất, môi cắn chặt không lên tiếng.
Hắn trời sinh lạnh lùng, không hé răng cũng làm cho người ta dựng hết cả lông, Đồ Đông không nhịn được sinh ra một tia khiếp hãi trong lòng, ngậm miệng nhìn coi sắc mặt của hắn.
Không khí nhất thời trầm xuống.
Qua một lát, Vịnh Thiện mở miệng: “Đồ Đông.”
Đồ Đông thành thật đáp: “Dạ.” Vẻ mặt cung kính khoanh tay, cùng với bộ dáng lúc nói chuyện với Vịnh Lâm hoàn toàn trái ngược.
Vịnh Thiện từ từ hỏi: “Ngươi thấy phụ hoàng từ khi từ Nội Trừng viện trở về, trong cung Thục phi là trông coi chặt chẽ hay là nới lỏng?”
“Chỉ sợ là nghiêm hơn.” Đồ Đông cân nhắc câu trả lời, cũng nhăn mày lại. “Kỳ thật Hoàng thượng tự mình đến Nội Trừng viện gặp hai vị điện hạ, lại hạ thánh chỉ, tiểu nhân nguyên lai cũng nghĩ bên cung của nương nương sẽ có tin tức tốt. Không ngờ khi đi qua thì vẫn giống như trước kia, vẫn là cửa vào đóng chặt, không thể truyền tin tức.”
“Nếu là giống như trước thì nghiêm như thế nào?”
“Chính là được trông giữ cẩn thận, người không thể vào, cũng không thể ra. Mấy tên thị vệ bí mật trông coi cửa ra vào, mỗi ngày đều đi tuần mấy lần ở trong cung Thục phi, làm cho bọn thị vệ cũng không dám nơi lỏng, so với trước kia lại càng nghiêm. Tiểu nhân hỏi thăm được, vị Túc vệ Đại tướng quân mới tới tên Ngô Kiến Tăng, là từ Bắc Xuyên điều tới, sau khi hắn đến đây…”
“Ngô Kiến Tăng?” Vịnh Thiện nhíu mi.
Vịnh Lâm nghe thấy mờ mịt, hỏi: “Túc Vệ Đại tướng quân không phải là di phụ sao? Sao bây giờ lại là cái tên họ Ngô này?”
“Trương Hồi Diệu chắc hẳn đã bị phụ hoàng điều nhiệm đi, bị triều đình điều động cũng là chuyện thường.” Vịnh Thiện trong lòng nghi ngờ, trên mặt cũng bất động thanh sắc, liếc mắt qua đệ đệ một cái. “Ngô Kiến Tăng làm tướng ở Bắc Xuyên, ngươi hẳn cũng không biết hắn. Người này xuất thân dân dã, đi lính để đền đáp quốc gia, là từ một tiểu binh trên chiến trường liều mạng giết giặc mà làm nên công danh, trên người luôn có một cỗ sát khí. Phụ hoàng điều hắn trở về, có lẽ là muốn mượn cỗ sát khí này của hắn mà trấn tà khí trong cung.”
Vịnh Lâm ngẩn ra: “Phải trấn tà khí, thì phải trấn ở cung Cẩn phi, để ở cửa cung điện mẫu thân làm gì?”
Vịnh Thiện không muốn nói tiếp đề tài này, quay ra hỏi Đồ Đông: “Biết chút tin tức nào bên Lệ phi không?”
“Từ…” Đồ Đông nghiêng đầu một chút, liếc mắt một cái hướng về phía Vịnh Kì đang nằm trên giường, mới thấp giọng nói: “Từ khi Vịnh Kì điện hạ bị giam vào, Lệ phi cũng bị giam lỏng, không đổi chỗ ở, vẫn ở Thái tử điện, cũng nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
“Gần đây phụ hoàng có triệu kiến Lệ phi không?”
“Tiểu nhân không có nghe nói.”
Vịnh Thiện hít một hơi: “Vậy thì cũng sẽ không triệu kiến mẫu thân.” Nói xong liền ngửa đầu xuất thần.
Hai người cũng biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không dám lên tiếng.
Một lúc sau, Vịnh Thiện lại hít một hơi, xua tay nói: “Không còn việc gì khác, ngươi đi về trước đi.”
Ở trong lòng Đồ Đông, Vịnh Lâm ân cần đáng yêu, vị chuẩn mực hoàng đế Vịnh Thiện điện hạ này cũng không phải kiểu người dễ gần. Tuy rằng không có sinh khí nổi giận với hắn, nhưng mà thật giống như nói chuyện với một bức tường băng, chỉ cần hơi xuất hàn khí, có thể làm cho người ta không tự chủ được mà căng thẳng thần kinh. Nghe thấy Vịnh Thiện kêu hắn rời đi, Đồ Đông nhanh chóng hành lễ rồi chạy ra ngoài. Vịnh Lâm thấy Đồ Đông đi rồi, đến gần Vịnh Thiện hai bước, kỳ quái hỏi: “Ca ca mấy ngày nay làm sao vậy? Mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu ủ dột. Dù lúc trước ở trong thế cục nguy hiểm như vậy trong Nội Trừng viện, cũng không thấy huynh than thở, chẳng lẽ hiện tại… ngược lại lại thấy sợ hãi?”
“Ngươi làm sao biết ta sợ hãi?” Vịnh Thiện vỗ nhẹ vào gáy của Vịnh Lâm.
“Ta phải… tận mắt nhìn thấy.” Vịnh Kì nhịn không được mà lấy tay lật Vịnh Thiện lại.
Vịnh Thiện càng thấy Vịnh Kì để ý như vậy, càng không dám cương. Liền cầm cổ tay Vịnh Kì, đem hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sợ ca ca thật, là do chính ta gây ra được chưa… Ca ca nghĩ xem, dù gì ta cũng là thái tử, bọn người trong Nội Trừng viện dám đụng đến ta sao? Không sợ ngày sau sẽ bị tru di cửu tộc ư? Ta vốn chỉ bị trúng mấy trượng, nhưng phải làm thế này để ngụy trang trước mặt phụ hoàng. Trông thì có vẻ ghê sợ nhưng kì thực bên trong không làm sao cả. Huynh biết không, cái nhóm thẩm vấn này là do bên trên lệnh xuống nên làm việc có trách nhiệm lắm.” Bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu hỏi một tiếng: “Ca ca?”
Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, đem Vịnh Kì đang co ro lại thành một khối trong ngực dựng dậy, nâng cằm hắn, vừa thấy, liền quát: “Mau nhả ra, huynh điên rồi sao?” Tay duỗi ra nạy khớp hàm của Vịnh Kì.
Vịnh Kì cắn chặt môi dưới, máu tươi liền theo giữa hàm răng tuyết trắng mà chảy ra.
Vịnh Thiện nạy mở khớp hàm hắn ra, thấy môi dưới đã in một vòng dấu răng. Máu theo cằm mà không ngừng chảy xuống, ở trên da thịt tuyết trắng xuất một tia tơ hồng đến kinh tâm động phách.
Vịnh Thiện tâm đau như cắt, nhìn chung quanh không thấy gì có thể cầm vết thương. Lại không dám bỏ lại Vịnh Kì mà xuống giường lấy đồ để đắp lên vết thương của hắn, đành phải thuận tay đem áo lót vừa mới cởi ra để bên giường kéo lại, xé góc áo trắng trước tiên để lau vết máu trên khóe miệng cùng cằm hắn.
Vịnh Kì bị Vịnh Thiện quát, ngoan ngoãn không nhúc nhích để Vịnh Thiện lau vết máu trên cằm, hai mắt hồng hồng phiếm lệ quang, nhìn chằm chằm vào Vịnh Thiện ở trước mặt.
Hắn kinh ngạc ngồi ở trên giường trong chốc lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đệ đệ, ngươi muốn ta đi.”
Hai tay trần trụi nhấc hướng lên trên, ôm cổ Vịnh Thiện, hôn lên môi Vịnh Thiện.
Vịnh Thiện kinh ngạc, mới cảm thấy được vị tanh ngọt trên môi.
Tỉnh lại, đây là máu Vịnh Kì.
Giống như một cây kim đâm vào da thịt gây đau đớn.
Vịnh Thiện miễn cưỡng cười nói: “Huynh đang mệt như vậy không sợ đau sao? Chờ để máu ngừng rồi nói sau.”
Vịnh Kì hôm nay lại quật cường đến khó tin, ôm cổ Vịnh Thiện không chịu buông. Chăn từ trên người tuột xuống dưới, hơn phân nửa lưng lộ ra bên ngoài, lạnh đến phát run, lại giống như câu nhân, vẫn như cũ nức nở một câu: “Đệ đệ, ngươi muốn ta đi.” Mơ hồ giống như khóc.
Vịnh Thiện hốc mắt nóng lên, cơ hồ cũng sắp khóc.
Vịnh Thiện ôm lấy bờ vai trần của Vịnh Kì mà an ủi. Cắn răng một cái, đem môi mình áp lên đôi môi vừa bị hắn cắn bị thương, ấn hai vai hắn, làm cho hắn nằm thẳng trên giường, bao phủ cả người hắn, tách ra hai đùi thon dài gầy yếu.
Chuyển đến thắt lưng, lửa nóng chợt xâm nhập vào đỉnh dũng đạo non mịn.
Vịnh Kì lâu chưa làm việc này, đau đến kêu khóc “a” một tiếng.
Vịnh Thiện chịu đựng, lay động thắt lưng hướng dùng sức, xâm nhập đến tận cùng bên trong, rút ra hơn phân nửa, lại hung hăng xỏ xuyên qua, làm cho Vịnh Kì cả người sợ run, ngửa cổ ra sau liều mạng lắc đầu.
“Ca ca huynh xem, ta chính là Vịnh Thiện trong quá khứ, một chút cũng không thay đổi.” Vịnh Thiện dùng bộ phân cứng rắn nhất thân thể mà đâm vào hắn. Hơi thở nóng rực bao trùm hắn, cắn cắn cái lỗ tai của hắn, trầm giọng cười nói: “Còn nhớ rõ ngày đó chúng ta ở bên trong Nội Trừng viện như thế nào không? Ta chính là gây sức ép như vậy với ca ca. Giống như vậy…”
Lần đến khố hạ của Vịnh Kì, cầm lên hoa hành đã cương cứng.
Vịnh Kì cả kinh thở gấp khóc nức nở, Vịnh Thiện lập tức đưa tay hung hăng nhéo một cái trên mông hắn.
“Ô!” Đau đến nỗi làm Vịnh Kì hướng lên trên mà bắn ra, nháy mắt đã bị Vịnh Thiện ngăn chặn.
Dục vọng tuổi trẻ khí thịnh ung dung đả kích dũng đạo đã thê thảm.
Rút ra, sát nhập, hung vật của nam nhân ma xát vào vách tường thịt niêm mạc, như thể phải vò nát hoa tâm mới bằng lòng bỏ qua.
“Người như ta, trên lưng có phải chịu mấy trượng thì sao chứ?” Vịnh Thiện dùng sức đâm vào chỗ yếu ớt của Vịnh Kì, con ngươi thấp thoáng nhìn xuyên thân thể hắn, kéo bên môi một ý cười bí hiểm. “Ca ca, nơi này, đã có những ai từng chạm vào?”
Vịnh Kì chịu đựng bão táp quật đánh, mở to hai mắt nhìn đỉnh đầu Vịnh Thiện.
Hắn đã không còn khí lực nói chuyện. Hết lượt này đến lượt khác, Vịnh Thiện đem hết lí trí của hắn đuổi đi hết, lục phủ ngũ tạng trong bụng như bị dị vật chen chúc, đâm nát.
Huyệt khẩu đã bị đè ép, không thể không tận lực mở lớn để cất chứa dị vật nóng như lửa không ngừng ra vào.
Nóng quá, đau quá.
Không sao… cứ thoải mái đi…
Vịnh Thiện như muốn xỏ xuyên qua hắn đến khi vỡ thành từng mảnh nhỏ. Giống như ngọn lửa đọng lại, mọi buồn bực trong lòng như khai ra hết, bạo khai, đem hắn từ trong ra ngoài đốt cháy sạch ngay cả tro cũng không thừa.
“Tất cả mọi người từ bụi gai đi ra, ai mà không mang vết thương?”
“…”
“Ca ca, ta thương huynh, huynh lại hại ta.”
“…”
“Hai huynh đệ chúng ta, không ai nợ ai.”
Khối thịt thật lớn ma xát nội vách non nớt, lí trí cùng phẩm hạnh trôi càng xa theo đại dương mênh mông.
Vịnh Kì bấu víu vào bả vai rắn chắc của Vịnh Thiện, nhíu mi, nhắm mắt lại.
Hắn dù không nói, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ… là ta nợ ngươi.
Đời này, ngươi chính là chủ nợ của ta