Thâm Hải
Chương 31 :
Ngày đăng: 03:50 19/04/20
“Không phải cậu nói với Tú Tú, là Tô Ngọc Linh sao?” Bà trách móc.
“Đúng là tôi có nói như thế, nhưng bà cũng biết đó, có lẽ chúng ta nghi nhầm bà ấy, người đứng đằng sau thao tác mọi chuyện, cũng có thể là lão người Mỹ, hoặc là những người khác.” Anh nhắc nhở bà. “Bà cũng không muốn lãng phí khí lực đi đối phó sai người chứ?”
Bà ngẩn người, bà quả thật không muốn.
“Thế nào? Bà muốn nghe không?” Anh nhướn mày hỏi.
Chu Lị Hinh trừng mắt: “Vô nghĩa.”
Hàn Võ Kì lộ ra tươi cười vô lại, mặt mày hớn hở hướng bà vươn cánh tay ra, vui vẻ nói: “Bà giao tiền trước, tôi sẽ nói ngay.”
Bởi vì rất tức giận, Tú Tú mãi cho đến khi ra cửa mới phát hiện mình đúng là lôi kéo anh đi.
Trong nháy mắt, có chút xấu hổ, cô buông lỏng tay ra, nhưng anh ngược lại nắm giữ tay cô.
Tú Tú ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt, lúng túng nói: “Thực xin lỗi, mẹ em không phải người xấu, bà chỉ là rất tự cho là đúng, cảm thấy toàn thế giới đều phải xoay xung quanh bà. Em biết bà rất tệ, bà thật sự không có tư cách sỉ nhục anh như vậy…”
Nói đến một nửa, cổ họng cô nghẹn lại, hốc mắt phiếm hồng, cảm thấy vạn phần khó khăn, có một người mẹ như thế, cô thực sự cảm thấy rất mất mặt.
“Không sao, anh không để ý.” Mạc Lỗi nhìn cô gái nhỏ dám dũng cảm bảo vệ anh, còn có chút choáng váng.
Anh không cần sự bảo vệ của cô, anh biết nên làm thế nào để đối phó với loại phụ nữ này, những lời chanh chua đùa cợt đối với anh mà nói, hoàn toàn không thể ảnh hưởng, nhưng cả khi như vậy, để cô vì anh đứng ra nói chuyện, vẫn làm trong lòng anh nóng lên. Anh thích cô, cảm thấy cô hẳn là phải bảo vệ anh, anh thích cô vì anh mà chửi ầm lên.
Nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, khóe miệng Mạc Lỗi khẽ cong, nói: “Nếu bà ấy không nói như vậy, anh sẽ không biết em cảm thấy anh đẹp trai đến chết đi được.”
Hả?
Tú Tú ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ ửng, bỗng chốc lắp bắp, “Ách, em, em, em không phải có ý đó…”
“Em không phải có ý đó?” Anh nhướng mày.
“Không, không đúng, em đúng là có ý đó, anh rất đẹp trai, ngũ quan của anh lập thể rõ ràng…” Cô nhìn lên người đàn ông đang hếch chân mày lên kia, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tim đập như chạy, cuối cùng rốt cục đỏ mặt, thành thật nói: “Anh… Anh biết anh rất đẹp trai mà…”
Anh quả thật biết, nhưng đã thật lâu không có người nhắc nhở anh chuyện này, hơn nữa anh chưa từng bởi vì như thế mà cảm thấy vui vẻ đến như vậy.
“Đẹp trai đến chết đi được?” Anh cúi đầu nhìn cô dò xét, cố ý hỏi.
Tuy rằng xấu hổ, mặt đỏ bừng, Tú Tú vẫn gật gật đầu.
“A Lỗi, buổi diễn thời trang này, là tổ chức trên thuyền tới giờ sẽ khởi hành.”
“Anh biết, anh Võ có nói với anh rồi.”
Anh trấn định như vậy, ngược lại làm cho cô càng thêm sầu lo, cắn cắn môi, lại nhắc nhở anh: “Cái kia, anh có biết, chiếc thuyền kia sẽ lái ra biển…”
Mới vừa rồi thấy vẻ mặt cô không đúng, anh cho rằng cô còn để ý Đồ Hoan, ai biết cô chỉ là đang lo lắng cho anh.
Mạc Lỗi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười: “Nếu anh không được, anh Võ sẽ không cho anh đi, không sao đâu.”
Tuy rằng anh nói như vậy, Tú Tú vẫn là không nhịn được lo lắng, bỗng dưng, thốt ra một đường: “Vậy, em cũng đi.”
Mạc Lỗi sửng sốt một chút: “Em xác định? Anh nghĩ rằng em rất không thích loại trường hợp này.”
Cô đúng là không thích, cô không có khiếu giao tiếp, không thích người khác đem cô bàn tán như động vật quý hiếm, nhưng cô lại càng không thích khi anh lên thuyền, mà cô lại không có ở đó.
Cô biết rất rõ ác mộng của anh là cái gì, anh đã từng nói với cô, cô cũng biết câu chuyện cũ kia quấy nhiễu anh đến mức nào.
Khẩn trương liếm liếm môi, Tú Tú cố nở một nụ cười, nhìn anh nói: “Em là con gái của mẹ, em cũng đi, đối với anh có vẻ thuận tiện hơn.”
Đây là lấy cớ, anh biết cô đang lo lắng cho anh.
Nhìn cô gái nhỏ đáng yêu này, anh vỗ về khóe miệng cô miễn cưỡng kéo ra nụ cười, trong lòng tràn ngập ấm áp.
“Em không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Không miễn cưỡng.” Cô lắc lắc đầu, nói: “Tuy rằng anh trên danh nghĩa là bạn trai Đồ Hoan, nhưng vẫn không thể tự do ra vào hậu trường, nhưng em có thể, các anh không thể vào địa phương đó, chỉ cần có em ở đó, đều có thể mang người của Hồng Nhãn cùng nhau đi vào, nếu có tình huống gì đó, em cũng có thể giúp đỡ. Huống hồ, sự việc này ngay từ đầu đều do em mà ra, nếu lúc trước em không bán cổ phần, liền sẽ không có mấy chuyện này, Triều Đại dù sao cũng là do cha mẹ em một tay gây dựng lên, em hy vọng chính mình có bao nhiêu sức thì giúp bấy nhiêu.”
Cô nói chưa dứt, hai người phía sau đột nhiên truyền đến một câu.
“Cậu biết đó, Tú Tú nói đúng.”
Tú Tú lắp bắp kinh hãi, quay đầu liền thấy Phượng Lực Cương không biết khi nào đã mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xổm sau sofa, đem đầu đặt trên lưng ghế dựa nghe lén… không đúng, là quang minh chính đại nghe anh cùng cô thầm thì.
Sau đó, cô thế này mới phat hiện trong phòng khách đã sớm không có tiếng nói chuyện, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm cô với A Lỗi, hơn nữa hiển nhiên đều nghe hai người bọn họ lặng lẽ nói.
Được rồi, lúc nãy cô cũng quên đè thấp âm lượng, cô thực sự lo lắng cho anh.
Trong lúc nhất thời, cực kì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Tú lại đỏ bừng, lại nghe người ngồi bên cạnh cô Phong Thanh Lam đã mở miệng, giúp cô nói chuyện.