Thâm Hải

Chương 32 :

Ngày đăng: 03:50 19/04/20


“A Lỗi, cậu hẳn phải rõ hơn chứ, nếu Tú Tú bằng lòng tới show diễn thời trang, thì đó là cách tốt nhất rồi, cô ấy có thể quang minh chính đại vào những nơi mà chúng ta không thể vào.”



Chị hai anh đã mở miệng, mọi người đều nháo nhào gật gù.



Mạc Lỗi biết chị Lam nói đúng, cũng rõ ràng biết Tú Tú phải giúp chuyện này, cho nên anh đành nhượng bộ gật đầu đồng ý.



“Được rồi, em cùng đi, nhưng anh có điều kiện.”



Thấy anh đồng ý, cô tươi cười rạng rỡ chủ động giơ tay lên nói: “Yên tâm, em sẽ không ăn dấm chua lung tung của anh với Đồ Hoan đâu.”



Sự cam đoan này, làm mọi người trong phòng bật cười, khiến khóe miệng anh khẽ nhếch lên.



Mạc Lỗi nắm tay cô, nói: “Chuyện đó không phải vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chính là sự an toàn của em, anh không có cách nào ở bên em suốt, nhưng anh muốn em hứa với anh, nếu có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải nghe lời bọn anh.”



“Được, em sẽ nghe lời.” Tú Tú gật đầu.



“Ok, quyết định vậy đi.” Hàn Võ Kì nháy mắt một cái, nói: “Tiểu Phì, mở máy chiếu.”



Khả Phỉ mở máy chiếu, giây tiếp theo, bức tường trắng phía sau lưng Hàn Võ Kì xuất hiện bản thiết kế một con tàu khách, khi Tú Tú phát hiện kia đúng là nơi trực tiếp diễn ra show thời trang của Triều Đại thì sợ hết hồn.



“Bản thiết kế con tàu này từ đâu có?”



Khóe miệng Mạc Lỗi khẽ nhếch lên, nói: “A Chấn mượn.”



“Mượn?” Cô ngốc lăng nhìn anh, “Thứ này có thể nói mượn liền mượn được à?”



Mạc Lỗi huýt sáo cười, nói như lẽ đương nhiên: “Anh A Chấn có thể.”



Tú Tú lén nhìn cái người bên kia, từ đầu tới đuôi chỉ đứng cạnh Khả Phỉ, một soái ca lạnh lùng tóc vàng, nên không truy hỏi thêm nữa. Người đàn ông đó đẹp trai thật, nhưng thực sự hơi lạnh lùng, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy anh cười lần nào, nhưng anh tốt với Khả Phỉ lắm, thường giúp đỡ Khả Phỉ làm việc, hình như chi khi đối mặt với bà xã, thì vẻ mặt anh mới ôn hòa một chút.



Tuy rằng tới nơi này không bao lâu, nhưng cô rất nhanh phát hiện được công ty này, mọi người chung sống với nhau tốt vô cùng, hệt như người một nhà, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân bọn họ ở chung một chỗ.



Anh Võ bắt đầu nói rõ tình hình, cô yên lặng lắng nghe, sau đó cảm giác được người đàn ông bên cạnh, nắm lấy tay cô, quang minh chính đại cùng cô giao nhau một chỗ.



Cô len lén liếc nhìn anh.



Người đàn ông bên cạnh dường như rất chăm chú lắng nghe anh Võ nói, làm cô thoáng xấu hổ, nhưng lại cảm thấy yên tâm.



Cô thích người của Hồng Nhãn, thích cảm giác cùng mọi người giải quyết sự việc.
Câu nói này, làm cô lại đỏ mặt.



Cô vừa lên thuyền, anh liền chú ý, sau đó những ý tưởng khác đều tiêu tan, chỉ còn mỗi mình cô.



Anh nhẫn nại không tới gần cô, cho đến khi chứng kiến cô ôm một chồng khăn choàng có thể đè chết người đứng trước sân khấu, nhìn đám người mẫu sáng chói được người ta dạy đầy hâm mộ.



“Em có biết, thực ra em còn đẹp hơn đám người mẫu kia không.” Anh nói với cô.



“Làm gì có.” Mặt cô đỏ tới mang tai cãi lại, nhưng không nhịn được nở nụ cười.



Thừa dịp không ai chú ý, anh ở tủ treo lễ phục xinh đẹp đó, cúi đầu thơm trộm cô một cái.



Tú Tú lắp bắp cả kinh, trong lòng như có nai con chạy điên cuồng, làm đôi môi thêm đỏ mọng.



“Anh điên rồi à? Bị người khác thấy đó.” Cô vội vàng nói.



“Thấy thì sao nào, không phải em nói mọi người đều nịnh bợ em à?” Anh khẽ cười.



“Nhưng anh là chồng sắp cưới của Đồ Hoan mà.” Cô nhắc nhở anh.



“Cho nên em thấy anh đáng thương không, vì cô ấy, mà anh còn phải bán mình lấy lòng em nữa.” Anh nhe răng cười.



Tú Tú há hốc mồm, nhất thời á khẩu không nói nên lời.



Chỉ thấy ý cười bên môi, đôi mắt xanh lộ ra nét dịu dàng, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì hửm?”



Một chiêu này, cũng đủ làm trái tim cô run rẩy, chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp: “Gì… gì cũng được…”



Anh lại cười, vuốt ve đôi môi đỏ mọng ướt át của cô: “Anh phải đi rồi, em cách xa Vương Triều Dương và mấy người mẫu nam kia một chút, để người khác giúp họ thay đồ là được, biết chưa.”



Cô ngẩn người, theo phản xạ hỏi: “Vì sao?”



“Anh sẽ ghen đấy.”



Mặt anh không đỏ, không thở gấp, nói xong, bèn xoay người rời đi, để lại một mình cô trong đống lễ phục xinh đẹp này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng điên cuồng nhảy loạn.



Ông trời ơi, người đàn ông này có tính cách vốn như vậy ư?