Thâm Hải

Chương 38 :

Ngày đăng: 03:50 19/04/20


Lời của con gái, làm Chu Lỵ Hinh ngây người một lúc, nắm chặt tay, không nhịn được xoay đầu nhìn người đàn ông kia đang ở phía dưới.



“Mẹ, nếu mẹ còn quan tâm ba, thì phải nói cho ông ấy biết.” Tú Tú nhịn không được mở miệng khuyên bảo.



“Dựa vào gì mẹ phải nói trước –” Không chút suy nghĩ, Chu Lỵ Hinh căm giận buột miệng nói, mới phát hiện mình nói gì đó, sắc mặt trắng bệch hơn.



“Lòng tự tôn đáng giá bao nhiêu?” Tú Tú vừa bực vừa buồn cười khuyên nhủ: “Mẹ lùi một bước, đổi được người đàn ông yêu mẹ, có gì không tốt chứ?”



Chu Lỵ Hinh cứng nhắc ngồi trên ghế, vẻ mặt tái nhợt.



Thấy khuôn mặt lạnh lùng quật cường của mẹ, Tú Tú thở dài, điều cô nên nói cũng đã nói hết rồi, nếu mẹ không nghe lọt, thì cô có nói toát cả mồm cũng không dùng được.



“Mẹ tự suy nghĩ kỹ đi.”



Nói xong, Tú Tú xoay người, đi tới chỗ người đàn ông mình yêu.



Chu Lỵ Hinh nghe tiếng bước chân con gái rời đi, xoay đầu lại nhìn, bèn thấy người đàn ông kia dang hai tay về phía Tú Tú, ôm chặt cô vào lòng.



Tựa như đêm qua, trong lòng không khỏi đau xót.



Trước đây, bà cảm thấy bà rất thành công, ngoại trừ người đàn ông đáng chết kia, và đứa con gái thất bại, cả đời này bà rất thành công, cho đến đêm qua, cho đến khi bà nhìn thấy một gã, vì cứu Tú Tú, mà dứt khoát nhảy khỏi xà ngang cao chót vót –



Gã không do dự, chưa từng lo lắng, khi Tú Tú rơi xuống, gã trực tiếp buông tay đang nắm lan can, thả người nhảy xuống, chỉ vì cứu người con gái mình yêu.



Khoảnh khắc ấy, bà biết, đời này chẳng có kẻ nào vì bà mà làm như vậy.



Cho nên, đúng vậy, bà rất hâm mộ, cũng ghen tỵ vô cùng.



Người đàn ông kia xoay người ôm Tú Tú rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn bà một lần.



Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ tin vào tình yêu, bà không cho phép mình tin, Đường Hạ đã tổn thương trái tim bà sâu sắc, nhưng mà…



Hít sâu một hơi, bà xoay đầu, lần nữa nhìn người đàn ông trên boong tàu bên dưới.



Ánh nắng chiếu rọi lên người ông, chiếu rọi lên chiếc nhẫn cưới trên ngón tay ông.



Đột nhiên, lệ nóng dâng trào.



Giây phút này, bà biết thực ra bà rất thất bại, đặc biệt vô cùng thất bại, nhưng trừ khi bà chết, bà tuyệt đối không thừa nhận chuyện này với bất kỳ kẻ nào.



Cho nên, bà run rẩy hít sâu một hơi, giọt lệ dâng nơi hốc mắt, vừa vặn quay trở lại.



Bà là Chu Lỵ Hinh, là nữ hoàng thời trang.



Bà nâng ly Martini trên bàn, uống một ngụm, tự nói với mình ---



Bà không cần tình yêu.




“Em còn chưa nói anh biết địa chỉ.” Sau khi lên xe, Mạc Lỗi buồn cười hỏi cô.



“Ở sân bay.” Cô bình tĩnh nói: “Khách hàng đó ở sân bay.”



Anh không nghĩ nhiều, cô hẹn người ta mười giờ, nghĩa là sân bay gần nhất, anh trực tiếp lái xe tới đó.



Sau khi cô xuống xe, nắm tay anh một mạch tiến về phía trước, rồi nói cô muốn đi vệ sinh, khi ấy anh vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, cho đến khi cô bước ra, kéo tay anh, dẫn anh băng qua đại sảnh, tới cửa ra vào chuyến bay quốc nội, sau đó đối diện với người đứng cạnh cửa, Tú Tú chìa ra hai tấm vé máy bay.



“Giấy chứng minh.” Người kia nới với anh.



Anh có thể cảm nhận được cô khẩn trương, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cô vốn không dám xoay đầu nhìn anh, nhưng cô vẫn nắm tay anh, giống như e sợ anh sẽ chạy mất.



Vì vậy, vừa nãy cô không đi vệ sinh, mà đi mua vé.



Anh đoán, trong nhà vệ sinh, Tiểu Phỉ sớm đã mua vé giúp, và chờ ở đó.



Tú Tú cắn môi, chột dạ không thôi, trong nháy mắt rất sợ anh sẽ tức giận, sẽ từ chối không đi với cô, nhưng cô không lùi bước, chỉ lấy thẻ chứng minh từ túi xách trên người cho người nọ xem, sau đó cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nín thở chờ đợi.



“Em biết em đang làm gì không?” Anh rũ mắt xuống hỏi cô.



“Em biết.” Cô khẩn trương liếm môi, ngước nhìn anh, nói: “Em sẽ đi cùng anh.”



Đôi mắt xanh biếc ấy híp lại, thoáng hiện tâm trạng không rõ, nhưng anh không tức giận, cũng không rút bàn tay được cô nắm về, anh chỉ nhìn cô.



Một lúc sau, anh chậm rãi móc bóp da ở túi sau lấy thẻ chứng minh cho người nọ kiểm tra.



Cô không có cách nào hít thở, cho đến khi anh nắm chặt tay cô, cùng cô bước qua cửa hướng tới nhà anh, tới chiếc máy bay đang chờ đưa anh về nhà.



Hai mươi phút sau, máy bay tiến lên vòm trời xanh, băng qua áng mây, bay dưới trời xanh, mây trắng.



Trên đường đi, anh không nói tiếng nào, cô không đoán được tâm trạng của anh, chỉ có thể an phận ngồi bên cạnh anh, liếc trộm.



Mặt anh không chút biểu cảm gì nhìn bầu trời áng mây ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng khi máy bay càng ngày càng tới gần điểm dừng chân, anh bất giác siết chặc tay cô, gần như làm cô đau.



Cô không hề hé răng, cô biết anh không cố ý.



Bỗng dưng, máy bay xoay một vòng, nghiêng một bên, cô có thể thấy biển cả xanh biếc vô cùng rộng lớn ngoài cửa sổ mà anh đang nhìn, cả người không tự chủ căng thẳng.



Sau đó, biển cả ngoài cửa sổ biến mất, cô trông thấy thành thị, đường phố, còn có sân bay.



Không bao lâu sau, máy bay hạ cánh.



Từ cửa sổ nho nhỏ trên máy bay, cô có thể thấy, đó là một thành phố gần biển, có sân bay gần biển, còn có núi non xanh biếc cao vút như bình phong.



Máy bay hạ cánh, hành khách từng người từng người một bước xuống.