Thâm Hải
Chương 39 :
Ngày đăng: 03:50 19/04/20
Anh không đứng dậy, anh ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, cô ngồi với anh, để anh nắm tay.
Rất nhanh, ngoại trừ cô và anh, không còn bất cứ hành khách nào trên máy bay nữa.
“A Lỗi…” Tú Tú bất an mở miệng.
Anh run rẩy hít sâu một hơi.
Xem ra anh rất đau khổ, anh vẫn siết chặt tay cô, cô không đành lòng nói:
“Nếu anh không muốn, thì em đi mua vé quay về”.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Tiếp viên hàng không đi tới, muốn xem tình huống thế nào.
Cô đứng lên, chuẩn bị xin lỗi người ta, nhưng giây kế tiếp, anh cũng đứng dậy theo, thân hình cao to của anh làm tiếp viên hàng không hoảng sợ, không tự chủ được lui sang một bên.
Tú Tú ngây người một lúc, xoay đầu nhìn anh, anh vẫn nắm tay cô.
“Đi thôi”. Anh nhìn cô nói.
Cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nắm tay anh, bước xuống máy bay.
Bên ngoài máy bay, là trời đất bao la, không khí trong lành phả lên mặt, khiến tinh thần cô không khỏi phấn chấn.
Sân bay không lớn lắm, chẳng có xe đưa đón hành khách, dưới ánh nắng rực rỡ cô và anh xuyên qua đường băng, mạnh mẽ chạy một mạch vào tòa nhà có máy điều hòa.
Người trước mặt sớm đã đi hết, cô chần chừ, không biết nên đi thế nào, nhưng anh biết.
Một cách vô thức, biến thành anh dẫn cô tiến về phía trước.
Anh nhanh chóng dắt cô ra cổng sân bay, sau đó khi đi ngang vài chiếc taxi đang xếp lịch chạy, lại thả chậm cước bộ, cô có thể cảm giác được rất rõ anh đang giãy giụa, cảm nhận được anh đang kích động muốn qua trở lại, nhưng anh nhịn.
Anh không trở về sân bay, cũng không bắt xe, anh chỉ nắm tay cô, dọc theo lối dành cho người đi bộ một mạch ra ngoài.
Ngày ấy, thời tiết rất tốt, mặt trời rất to.
Anh đi rất chậm, như con cún già dạo bước trên đường phố, cô không giục anh, cô biết anh cần thời gian.
Đang lúc ngang qua trạm xăng bên đường, anh mua một chiếc mũ cho cô, còn có nước khoáng.
Anh cùng cô đi qua một bên đường hầm, lên cầu, lại xuống cầu, trên cầu cô có thể thấy một ngọn núi nho nhỏ ở phía trước không xa.
“Đó là núi Mĩ Luân”. Anh cho cô hay.
Cô ngẩn người, xoay đầu nhìn anh, đây là câu đầu tiên anh nói sau khi xuống máy bay.
Anh dời tầm mắt, uống một ngụm nước khoáng, nhưng anh vẫn nắm tay cô, sau đó dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó anh ngửi được vài hương vị quen thuộc, tinh dầu của mẹ, trầm hương của ba, mùi vị của gỗ và gạch đỏ, anh thấy A Quang và anh cùng dán mắt vào kệ sách, thấy bức tranh bọn anh vẽ ở trường hội họa, mẹ đóng khung chúng, như giấy khen treo tường.
Tất cả hồi ức đều tươi đẹp như vậy, sinh động như thật, anh có thể nghe được tiếng cười của anh và A Quang, có thể thấy chính mình và người kia cùng chịu phạt cọ rửa sàn nhà, cùng giúp mẹ trồng hoa, cùng bị phạt quỳ ngay cửa, ngồi xổm trong sân.
Những hồi ức này đều đẹp cả, tuy rằng thỉnh thoảng có chút không vui, nhưng bọn anh luôn luôn hòa thuận rất nhanh, bọn anh vĩnh viễn đều hòa thuận –
Trong phút chốc, anh biết, nếu ngày đó A Quang không rơi xuống biển, nếu ngày đó anh trở về, có thể trở về, thì bọn anh sẽ hòa hợp, A Quang sẽ cùng anh đến xin lỗi đối phương, bọn anh luôn luôn kết thúc như vậy, bọn anh có sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu rõ.
Trước khi gặp được cô, anh vẫn không dám nghĩ, không dám nghĩ A Quang sẽ tha thứ cho anh, cho đến khi cô nhắc nhở anh, cho đến khi cô dẫn anh về nhà.
“Cảm ơn em đã dẫn anh về nhà.”
Cô nghe được lời cảm ơn khàn khàn của anh, trong nháy mắt, hốc mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay.
“Đừng khách sáo.” Tú Tú dịu dàng nói.
Bỗng dưng, một người phụ nữ đẩy cửa khu vườn, tiến vào.
Ngay từ đầu, người phụ nữ đã cầm bình tưới cây trong tay, không chú ý tới A Lỗi và cô, bà đặt bình tưới cây xuống, gỡ mũ rơm trên đầu, tùy ý hái một bó hoa hương thảo đặt lên bàn sắp xếp.
Tú Tú cảm nhận được, trong nháy mắt khi bà ấy vào cửa, A Lỗi ngừng thở.
Cô nhìn người phụ nữ kia cởi găng tay làm việc, cầm bình hoa trên bàn đựng nước, rồi cắm bó hoa kia vào, tùy tiện điều chỉnh hai lần, sau đó bà cầm bình hoa, xoay người lại.
Đúng lúc này, người phụ nữ nhìn thấy A Lỗi, trong nháy mắt cứng đờ.
Thế đấy, trong nháy mắt, anh và bà ấy chẳng hề động, Tú Tú cũng không dám nhúc nhích.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm A Lỗi, giơ tay che miệng, bởi vì quá mức khiếp sợ, bà hoàn toàn quên mất trong tay còn có bình hoa.
Bình hoa trong tay bà rơi xuống, anh sải bước tiến lên, nhanh chóng tiếp được, đặt bình hoa lên bàn.
“A Lỗi?” Bà rưng rưng nước mắt, nhìn anh không thể tin nổi.
“Vâng.” Anh thoáng bất ổn, khẽ gật đầu.
Giọt nước mắt lớn như hạt đậu bỗng nhiên từ hốc mắt bà trào ra, người phụ nữ xinh đẹp khẽ mỉm cười khóc, dang hai tay về phía anh.
Trong chớp mắt như thế, anh còn không dám nhúc nhích, dáng dấp anh rụt rè, thực sự làm Tú Tú yêu thương không thôi, cô rất muốn tiến lên đẩy anh một cái, sau cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Giống như đã trải qua nhiều năm, anh rốt cuộc đưa tay ra, tiến lên ôm người mẹ đã sinh ra anh.
“Con trở về rồi.” Người phụ nữ kia khóc, cũng cười.
“Con đã trở về.” Anh khẽ nghẹn ngào, ôm người kia trong lòng dường như không gì là không thể, lại không biết từ lúc nào, mẹ anh đã trở nên nhỏ nhắn nhu nhược.
“Xin lỗi.” Anh khàn khàn nói: “Con thành thật xin lỗi.”
Như Nguyệt lắc đầu, gắt gao ôm con trai thân thương trong lòng, rưng rưng nước mắt mỉm cười: “Không việc gì, không việc gì…”