Thâm Hải
Chương 5 :
Ngày đăng: 03:49 19/04/20
Có đôi khi anh đi ra ngoài một chút, sau đó sẽ mang đồ ăn cùng bia trở về, một tay anh có thể đồng thời cầm bốn lon bia.
Tay anh rất lớn, có chút thô ráp, lòng bàn tay có nhiều vết chai sần, cô nhớ rõ tay anh có thể nắm trọn tay cô, bị bàn tay to của anh bao phủ, cô lại có loại cảm giác an toàn một cách lạ thường.
Nha, hơn nữa anh nói cô thật đáng yêu.
Người phụ nữ rất khó không khắc sâu ấn tượng đối với người tán thưởng mình.
Hai giờ rưỡi.
Đã một tiếng rưỡi rồi, chạy bộ có cần lâu như vậy sao?
Rốt cục, lần thứ năm cô đến ban công xem xét thì thấy anh xuất hiện tại cửa, anh vẫn duy trì tốc độ như ban đầu, chậm rãi chạy về nhà trọ.
Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy trong miệng anh thổi ra khí, còn có mồ hôi ở dưới cằm. Anh đã cạo râu buổi sáng hôm nay, cô rất muốn xem bộ dáng anh sau khi cạo râu, nhưng cô không dám tới gần anh, chỉ dám ở trên ban công nhìn lén từ xa.
Gần đến nhà trọ thì anh thả chậm tốc độ, từ chạy chậm biến thành đi nhanh, cô chỉ thấy được một bên người anh, mặc dù đã chạy hơn một tiếng rưỡi, anh thoạt nhìn vẫn là thực ổn định.
Anh tự tay lau mồ hôi ẩm ướt mặt, sau đó ngẩng đầu, hướng cô nhìn lên.
Cô lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng lui ra phía sau, chỉ cảm thấy tim nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Anh thấy cô không? Anh biết cô đang nhìn anh không? Hay chẳng qua là trùng hợp?
Tú Tú vuốt mặt nóng hồng, có chút quẫn bách.
Má ơi, cô trốn cái gì, bị anh nhìn đến còn trốn đi, không phải càng kỳ quái sao?
Cô cắn cắn môi, lại ló ra nhìn, anh đã không còn ở nơi đó, trong ngõ nhỏ không có một bóng người, cô chỉ còn thấy đèn đường mờ mờ trong mưa.
Trời lại mưa rồi.
Cô quay về trong phòng, tâm thần không yên trở về bên bàn làm việc, cô hẳn là nên ngồi xuống, tiếp tục đem quần áo khâu cho xong, nhưng ban nãy thoạt nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, Tú Tú chần chờ do dự, chờ cô hoàn hồn thì cô đã bỏ kính xuống, đi đến cạnh cửa mở cửa.
Anh vừa vặn xuất hiện tại cửa thang lầu, trên người đều toát ra khí lạnh.
Thấy cô, anh nhíu mày.
Chết người thật, người này có một loại dung mạo đẹp trai như ma quỷ!
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, bị khuôn mặt đã cạo sạch râu của anh làm hoảng sợ, lập tức nói không ra lời, chỉ nghe thấy trong lòng ngực mình tim đang nhảy loạn.
Gần cửa sổ, có một cái gương rất lớn, có thể là liên quan đến công việc của cô, cô còn đặt một ít gương bên cạnh bàn, cả trong phòng khách, thậm chí bên giường đều có, làm cho cả không gian xem ra càng trống trải.
Anh có thể từ trong gương thấy cô rút về bàn ngồi xếp bằng trên ghế mây , một lần nữa cầm lấy kim chỉ, may tiếp bộ lễ phục.
Nơi phát ra tiếng Piano là cái tủ sau lưng cô.
Cũng giống như vài ngày trước, cô mặc bộ quần áo vừa người, áo lông dài trên gối, quần đen, tóc dài được cột tùy ý, có một vài sợi rơi trên má cô.
Ban đầu, cô còn nhịn không được vẫn nhìn lén anh, mỗi lần ngước mắt nhìn anh, mặt cô sẽ hơi hơi nhiễm hồng, nhưng sau khi cầm lấy kim chỉ, cô sẽ không tiếp tục ngẩng đầu, cô lấy đèn cạnh bàn kéo thấp đến trước người, cúi đầu chuyên tâm may quần áo, như là hoàn toàn đã quên sự hiện hữu của anh.
Trên sống mũi cô là cặp kính đen, kính mắt không làm cho cô có vẻ người lớn, ngược lại thêm một chút hương vị non nớt.
Cô gái nhỏ thuần thục bắt tay vào làm việc, kính mắt của cô không biết vì sao vẫn cứ trượt xuống, cô thường thường khâu hai cái lại phải lấy tay đem nó trở về.
Anh đã uống xong chén sữa, anh hẳn là nên rõ ràng một chút, uống xong chén sữa này, sau đó đứng dậy cùng cô nói lời cảm tạ, quay về cách vách đi, lại không biết tại sao, anh không muốn rời đi.
Nơi này có loại cảm giác quen thuộc, anh thấy trong gương là cô gái nhỏ đang chuyên tâm may quần áo dưới ánh đèn, nghĩ, nhà cô tuy có chút hỗn độn nhưng thật ấm áp.
Ngoài phòng trời vẫn mưa, anh biết, nhưng anh ở trong này, không nghe được tiếng mưa rơi.
Hơn nữa phòng ở của cô thật ấm áp, tuyệt đối không ẩm ướt.
Tuyệt đối không.
Anh đang ngủ.
Cô qua hơn hai giờ mới nhớ ra mình có khách, cô không thể tin được mình thế nhưng lại đem người đàn ông anh tuấn giống ác ma kia quên mất.
Rõ ràng vừa mới cô cũng bởi vì anh đi ra ngoài chạy bộ mà tâm thần không yên, kết quả cô cố lấy dũng khí mời người ta vào nhà, cuối cùng làm việc đến quên mất anh.
Cô không biết mình là xảy ra chuyện gì, cô có tật xấu là khi làm việc sẽ không nhớ đến chuyện gì, đến khi cô phát hiện thì mình đã bỏ quên người ta hơn hai tiếng đồng hồ.
Không có biện pháp, anh rất im lặng , làm cho cô hoàn toàn quên sự hiện hữu của anh, thẳng đến khi cô hoàn thành bộ lễ phục, đứng dậy muốn đi toilet, mới phát hiện anh còn ở trên sofa phòng khách, dọa cô nhảy dựng lên.
Đi đến bên cạnh, cô liền phát hiện anh đang ngủ.
Anh ngồi dựa vào ghế, cả người gần như hoàn toàn rơi vào trên sofa, hai chân thật dài, đầu anh tuấn hơi hơi buông xuống, hai mắt khẽ nhắm, một bàn tay to lớn đặt ở giữa hai chân, còn một tay vẫn cầm cái chén Mark.
Anh không ăn bánh bích quy trên bàn, nhưng anh đem sữa uống hết rồi.