Thâm Hải
Chương 6 :
Ngày đăng: 03:49 19/04/20
Cái chén được cầm lơi lỏng rất dễ bị rơi xuống, sợ nó rơi xuống sẽ làm anh tỉnh giấc, cô rón ra rón rén tiến lên đi, thật cẩn thận vươn tay, đem cái chén trong tay anh lấy ra, ngón trỏ của anh còn câu ở trên quai tách, cô chậm rãi đưa ngón trỏ anh đẩy ra, may mắn không bởi vậy đánh thức anh.
Xem ra, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.
Có lẽ cô nên lay anh tỉnh dậy, gọi anh trở về ngủ, nhưng dáng vẻ của anh giống như bị thiếu ngủ lâu ngày, làm cho cô thật sự không đành lòng, cô cũng từng mất ngủ, biết ngủ đến một nửa tỉnh lại, nếu lại muốn đi vào giấc ngủ quả thực khó như lên trời.
Xem bộ dáng người đàn ông này, anh mất ngủ khẳng định so với cô còn muốn nghiêm trọng không biết bao nhiêu lần.
Lặng lẽ, cô đứng lên, cầm cái chén cùng mâm bánh trở lại phòng bếp, thế này mới chạy tới toilet giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó trở lại giường mình, cầm tấm chăn lớn lên.
Anh nằm trên sofa, duy trì tư thế cũ, hô hấp chậm rãi, cô mong anh nằm xuống, như vậy hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng cô cũng sợ khi mình vừa chạm vào anh, sẽ hại anh tỉnh lại.
Cho nên cuối cùng, cô chỉ là đem tấm chăn cẩn thận khoác lên đến trên người anh, điều đó có chút khó, anh rất cao lớn, cô không thể không quỳ trên sofa, mới có biện pháp đem kéo chăn đến trên vai anh, nhưng sofa của cô rất mềm, hại cô thiếu chút nữa té trên người anh, may mắn một giây cuối cùng cô lấy tay chống trên mặt sau ghế dựa.
Anh vẫn không nhúc nhích, không hề bởi vì cô vừa làm loạn mà tỉnh lại.
Tú Tú nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn anh, khi nhìn gần như thế này thì càng thấy rõ vết thâm quầng trên mặt anh,ngoài ra còn có thể thấy được lông mày anh thật dày, tựa như búp bê.
Mà anh chính là búp bê nha, anh là con lai mà.
Ý niệm trong đầu làm cho cô nhịn không được tác động khóe miệng, cắn môi cười trộm.
Thu tay, cô từ phía sau rút ra một cái gối ôm nhỏ, ôm ở trước người, rút đôi bàn chân nhỏ đang lạnh lên, ngồi ở trên sofa, nhìn lén… Không đúng, là quang minh chính đại nhìn anh.
Cô gặp qua rất nhiều model nam, người xinh đẹp cô thật sự đã thấy nhiều, nhưng loại cực phẩm giống anh, thật sự là đã ít lại càng ít, khuôn mặt của anh nếu để cho nhà thiết kế thấy, nhất định sẽ giật nảy mình.
Nhìn anh ngủ không hề phòng bị như thế, cô ách xì một cái.
Cô hẳn là phải nên về trên giường đi ngủ, nhưng co ở tại nơi này thật thoải mái, làm cho cô lười nhúc nhích.
Chỉ ngồi thêm chút nữa thôi, chờ chân cô không lạnh nữa, cô sẽ trở về trên giường.
Người đàn ông này thân thể rất đẹp mắt, đáng tiếc không thích hợp với trào lưu hiện nay, anh rất cường tráng, nhưng cô nghĩ nếu anh nguyện ý làm model, nhất định có không ít nhà thiết kế bỏ đi tiêu chí yêu thích của bản thân, vì anh mà thiết kế quần áo…
Liên tục thức vài buổi tối làm quần áo, cô thật mệt mõi, cảm thấy mí mắt nặng nề.
Bất quá cũng sẽ có một ít liều chết không chịu để cho anh mặc quần áo bọn họ, mặt anh quá đẹp, sẽ mất đi phong thái…
Tựa lưng vào ghế sofa, nhìn anh ngủ say, suy nghĩ của cô cũng đã đi hết một vòng, mí mắt lại sắp rũ xuống.
Ông trời, cô là một đầu heo.
Cô đem anh đánh thức , hơn nữa cô còn lợi dụng anh ngủ mà sàm sỡ người ta, giờ còn bị người ta phát hiện.
Nháy mắt, cô khủng hoảng gần như muốn nhảy xuống sofa chạy trối chết, nhưng anh vẫn còn nắm tay cô, tuy rằng không có thực dùng sức, nhưng không có ý định buông tay.
Tú Tú cả người nóng lên, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, há mồm muốn nói gì, trong óc lại trống rỗng.
Anh dựa vào thật gần, không đúng, là cô dựa vào anh quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gần đến mức có thể thấy được đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô hẳn nên nói gì đó, cái gì cũng được, thì anh lại nâng tay còn lại, khẽ vuốt mặt cô.
Lại một lần nữa, cô quên mình nên phải hít thở như thế nào.
Ngón tay anh lướt qua gương mặt cô, ngón cái thô ráp mơn trớn cánh môi khẽ nhếch của cô, sau đó đậu ở chỗ đó.
Cô không dám cử động, cũng không thể suy nghĩ, chỉ có thể cảm nhận sự đụng chạm mềm mại đầy dịu dàng của anh, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đang đập điên cuồng.
Thời gian, tựa hồ ngưng lại tại thời điểm này.
Tiếp theo, anh hơi cúi đầu, đánh vỡ sự đình trễ hiện hữu, ngay từ đầu cô không rõ chuyện gì xảy ra, thẳng đến khi cảm giác được cánh môi hơi lạnh, cùng hơi thở nóng rực kia, thế này mới phát hiện, anh hôn cô.
Nụ hôn như lông chim mềm nhẹ, như gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của cô.
Cô như bị hút hết dưỡng khí, đến khi anh rời cô.
Có một giây như thế, anh ngừng lại, tựa hồ chờ cô thối lui, nhưng từ lúc cô mời anh vào cửa thì cô đã biết mình muốn cái gì, chẳng qua cô không xác định được anh có muốn cô không.
Đôi mắt anh trở nên càng sâu, càng tối, khi anh lại tới gần, cô nhịn không được run rẩy.
Hiển nhiên, anh muốn.
Khi anh lấy môi lưỡi để dỗ dành thì cô bất giác mở miệng, rõ ràng thường thức hương vị anh.
Khoảnh khắc đó, tim của cô đập thật nhanh, da thịt trở nên vô cùng nóng, anh nắm chặt tay cô, cô cảm thấy tay mình nóng quá, miệng cũng thật là nóng, từng trận tê dại truyền đến từ trong lòng bàn tay cùng trên môi, lẻn đến trong lòng, ngay cả yết hầu cũng co rút nhanh theo.
Cô thích hương vị của anh, nóng nóng, có chút mặn.
Anh đưa tay tháo đi kẹp tóc cô, làm cho mái tóc dài rơi xuống, sau đó nắm sau cổ của cô, ấn định một nụ hôn sâu sắc, làm cho môi hai người càng thêm ẩm nóng vô cùng thân thiết, đầu của cô đại khái là ở khi đó đã biến thành một đống tương hồ rồi.