Tham Luyến

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Việc Hàn Triệt xoa đầu của Hạ Đàn làm cô vui vẻ đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cho đến khi gần rạng sáng rốt cuộc mới buồn ngủ.



Kết quả mới ngủ được có một chút, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.



Hạ Đàn vẫn chưa tỉnh ngủ, có hơi khó chịu không rời giường, thở phì phì lấy cái gối che đầu lại.



"Hạ tiểu thư, rời giường, tôi đưa em đi bệnh viện." Hàn Triệt đã chuẩn bị đi ra ngoài, từ trong phòng bước ra, lúc đi ngang qua phòng của Hạ Đàn, thuận tay gõ cửa phòng cô, liền dặn dò một câu sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.



Một tiếng "Hạ tiểu thư", làm Hạ Đàn đột nhiên tỉnh táo hẳn.



Cô xoay người từ trên giường ngồi dậy, mắt to tròn mở ra, lườm lườm ngoài cửa, hờn giận nói: "Hạ tiểu thư Hạ tiểu thư! Làm sao lại gọi tiếp là Hạ tiểu thư rồi chứ!"



Đêm qua không phải vẫn còn sờ đầu cô sao?



Hạ Đàn vén chăn mở ra, thở phì phì trên giường, giẫm lên dép lê, một chân treo lủng lẳng trên không, nhảy đến phòng tắm.



Hạ Đàn đánh răng rửa mặt, thay đổi quần áo chỉnh tề từ trong phòng bước ra.



Hàn Triệt ngồi trên sô pha dưới lầu, đang xem một phần tài liệu cầm trên tay.



Nghe tiếng cửa phòng mở ra, anh nâng mắt nhìn lên lầu.



Hạ Đàn đỡ vào lan can nhảy xuống, nhảy một bước lại tiếp một bước, giống như con thỏ nhỏ.



Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi lên lầu, xốc cánh tay cô lên và ôm Hạ Đàn đi xuống lầu.



"Hôm nay có tiết học không?" Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn hỏi.



"Có, buổi sáng có ba tiết."



Hàn Triệt gật gật đầu, nói: "Vậy đi bệnh viện thay thuốc trước, sau đó sẽ đưa em quay lại trường học."



Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.



Đi đến cửa, anh quay đầu lại phía trong phòng vừa thấy, Hạ Đàn đỡ lên sô pha, nhảy một bước lại tiếp một bước nhảy ra cửa.



Hàn Triệt: "........"



"Tôi thấy chân này của em, phải nhờ bác sĩ Trương làm cho cô cái nạng mới được." Hàn Triệt không còn cách nào khác phải vòng trở lại, ôm cánh tay của Hạ Đàn và dẫn cô đi ra ngoài.



Hàn Triệt đỡ lấy cô, Hạ Đàn đi đường cũng dễ dàng hơn, bĩu môi nói: "Em không cần dùng nạng đâu, chờ vài ngày tiếp theo thì miệng vết thương sẽ khép lại, không đau nữa."



Hàn Triệt đỡ cô đi đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe ở ghế phụ cho cô.



Hạ Đàn vịnh vào cửa xe, khom thân mình thấp xuống và chui vào trong xe.



"......." Hạ Đàn cong mông, Hàn Triệt nhìn tư thế lên xe của Hạ Đàn, sửng sốt một chút, nhất thời không nhịn được cười.



Anh lắc lắc đầu, thấy cô đã ngồi ổn định sau đó mới đóng cửa xe lại.



Đến bệnh viện, bác sĩ Trương gật gật đầu, vui mừng nói: "Không tệ, không còn sưng nữa. Mỗi ngày tiếp theo vẫn phải thay thuốc đều đặn, nhất định không thể qua loa, thuốc kháng viêm cũng phải uống đúng giờ, biết không?"




Hàn Triệt bật công tắc đèn, phòng khách lại sáng lên.



Hạ Đàn đang ôm gối dựa lưng ngồi trên sô pha, xoay đầu sang nhìn anh.



Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, "Vẫn chưa ngủ."



Hạ Đàn nói: "Không có, em đang đợi anh mà." Mắt cô cong cong lên, nói: "Hôm nay anh thật sớm."



"Đúng vậy." Hàn Triệt bước đến, ngồi lên trên sô pha. Nâng tay kéo cà vạt xuống.



Hạ Đàn rót một ly nước cho Hàn Triệt, bưng lên bằng hai tay, cười tủm tỉm mà đưa cho anh, "Mời Hàn tổng uống nước."



Hàn Triệt nâng mắt nhìn cô một cái, nở nụ cười nói: "Uống lộn thuốc sao?"



Khi nào mà Hạ Đàn lại khách sáo với anh như thế.



Hàn Triệt uống một ngụm nước, dự định đặt cái lý xuống thì Hạ Đàn vội giúp anh nhận lấy.



Hàn Triệt nâng mắt nhìn về phía Hạ Đàn.



Hạ Đàn cười khanh khách nhìn anh, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa?"



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Em thì sao?"



"Ăn rồi, em tự nấu ăn." sau đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Rất khó ăn."



Hàn Triệt sửng sốt hai giây, bỗng nhiên cười ra một tiếng. Anh đứng dậy và đi lên lầu, "Ngủ sớm đi, đã trễ rồi."



Hạ Đàn nhìn vào bóng lưng của Hàn Triệt, nhìn anh đi lên lầu, bước vào phòng ngủ sau đó đóng cửa lại.



Cô mím môi, quay đầu lại và tiếp tục xem phim.



Vẫn không kịp cùng cô nói thêm câu nào nữa.



Cũng may trên TV là phim hài, Hạ Đàn xem một hồi liền vui vẻ trở lại, cười không ngừng. Cả nhà đều là tiếng cười của cô.



Hàn Triệt đang làm việc ở thư phòng, nghe tiếng cười của cô từ dưới lầu vọng lên, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút.



Bỗng nhiên anh cảm thấy Hạ Đàn ở chỗ này cũng khá tốt, tính tình cô hoạt bát, ít nhất có thể làm căn nhà lạnh lẽo trở nên có sức sống, không còn lạnh lẽo và nặng nề nữa.



Nhưng mà rất nhanh, anh liền thu hồi lại câu nói này.



Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thư phòng, ánh mắt Hạ Đàn mong mỏi nhìn anh.



Huyệt thái dương giật giật, vẫn thấy khó tin mà lại hỏi thêm một lần nữa, "Em vừa nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem."



Hạ Đàn nhìn anh nói: "Em nói em muốn đi gội đầu, nhưng mà cánh tay em đang bó bột, không thể cử động được...... Cho nên, phiền anh giúp em gội đầu một chút."



Hàn Triệt: ".........."