Tham Luyến

Chương 13 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Nhà của Hàn Triệt rất lớn nằm ở vùng ngoại thành, ba tầng lầu, không gian thoáng đãng.



Sau khi Hạ Đàn bước vào, cảm giác đầu tiên của cô là lạnh lẽo buồn tẻ.



Cô cảm thấy rất kỳ quái, hỏi Hàn Triệt, "Anh sống một mình ở đây sao?"



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, giữ lấy cánh tay của cô và dẫn cô đến sô pha.



Hạ Đàn ngồi trên sô pha nhìn mọi nơi xung quanh phòng, tò mò hỏi: "Anh không sống cùng với ba mẹ của anh sao?"



Một ngôi nhà to lớn như vậy nhưng mà chỉ có một người ở sẽ cô đơn biết bao nhiêu.



"Bọn họ ở một mình."



"Vì sao vậy?" Hạ Đàn tò mò lại hỏi nhiều thêm một câu.



Hàn Triệt không trả lời cô, lấy ra một đôi dép lê và đặt trước mặt cô. "Không có dép dành cho phụ nữ, em tạm thời mang dép của tôi trước."



Hạ Đàn cúi đầu nhìn dép lê dưới chân mình, màu trắng, một đôi dép rất lớn.



Cô khom người cởi giày ra, mang dép lê vào, lộ ra một khoảng dư rất nhiều.



Hàn Triệt thấy vậy liền nhíu mày.



Chân Hạ Đàn quá nhỏ, đặt ở bên trong đôi dép của anh lại càng nhỏ hơn.



Anh lo lắng cô sẽ không đi được đôi dép này, sẽ té ngã mất.



"Thôi đi, lát nữa tôi sẽ đi mua một đôi dép mới." Anh ngồi ở sô pha đối diện, nâng mắt nhìn thoáng qua Hạ Đàn, "Em mang số bao nhiêu?"



Hạ Đàn nói: "35."



Khó trách.



Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, "Hàn Triệt, bình thường anh sống chỉ có mình không cảm thấy cô đơn sao?"



Cô vẫn cảm thấy ngôi nhà này rất vắng vẻ, nếu đổi lại là cô, chắc chắn một ngày thôi cô cũng không thể chịu được.



Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nói: "Rất yên tĩnh."



Anh đứng dậy và đi lên lầu: "Tôi lên lầu làm việc, em chờ ở đây đi."



Hàn Triệt dặn dò xong câu này liền đi lên lầu.



Vừa đi lên một cái, đã là hai giờ.



Lúc đầu Hạ Đàn vẫn ngồi ở trên sô pha, lúc sau lại cảm thấy nhàm chán, vậy là cô bắt đầu đi tham quan mọi nơi.



Đầu gối của cô vẫn còn đau, một chân treo ở trên không, chỉ có thể dùng một chân nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.



Tham quan xong phòng khách, sau đó đi tiếp đến phòng bếp.



Phòng bếp rất lớn, to như vậy có thể so sánh với một phòng ngủ.



Không chỉ phòng bếp lớn thôi mà tủ lạnh cũng rất lớn, là loại hai cửa.



Hạ Đàn nhảy đến trước tủ lạnh, kéo mở cửa tủ lạnh ra, muốn xem thử tủ lạnh Hàn Triệt sẽ có gì bên trong, thuận tiện cũng có thể biết bình thường anh ăn cái gì.



Kết quả khi mở cửa tủ lạnh ra, cô liền choáng váng.



Mở hai cánh cửa tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ hơn mười chai bia, căn bản cái gì cũng đều không có....



Hạ Đàn nghĩ mình bị hoa mắt, lại dùng tay dụi dụi mắt. Lại trợn mắt nhìn lần nữa, vẫn y như cũ cái gì cũng không có.


Hiện tại đã là tháng một, bên ngoài trời rất lạnh.



Hàn Triệt từ trong xe bước ra, đi đến trước mặt Hạ Đàn.



Anh vẫn đứng ở chỗ đó, rũ mắt nhìn chằm chằm Hạ Đàn.



Hạ Đàn mơ mơ màng màng phát hiện có người đứng chặn cô, cô vô thức nâng đầu lên, sau đó thấy Hàn Triệt đang đứng ở trước mặt mình.



Anh nhìn cô, mắt tối đen như biển, trầm thấp hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"



Hạ Đàn từ trên mặt đất đứng lên, theo bản năng mà trả lời: "Em đang đợi anh mà."



Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, ánh mắt tối đen thâm thúy, rất lâu sau cũng không nói gì.



Qua một lát sau, mới vòng qua Hạ Đàn, đi vào bên trong, "Bên ngoài trời rất lạnh, sau này không cần chờ tôi."



Hạ Đàn sửng sốt, quay đầu sang nhìn anh.



Hàn Triệt đã thay đổi giày và đi thẳng lên lầu.



Hạ Đàn vẫn còn đứng ở ngoài cửa nhìn theo bóng lưng của Hàn Triệt.



Nhìn thật lâu, rốt cuộc cúi đầu, cũng đi theo bước vào phòng.



...............



Hạ Đàn nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đỉnh đầu.



Không hiểu vì sao, trong lòng cô có chút khó chịu.



Cô không thể nói chính xác vì cái gì mà khó chịu, nhưng chính xác là khó chịu.



Đã hơn mười hai giờ rưỡi, cô nằm trên giường, trở mình lăn qua lộn lại cũng vẫn không cảm thấy buồn ngủ.



sau khi thở dài vô số lần không đếm được, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cộc cộc



Cô sửng sốt, từ trên giường ngồi dậy, "Ai vậy?"



"Là tôi."



Giọng nói Hàn Triệt trầm thấp, ở trong bóng đêm yên tĩnh trở nên vô cùng cuốn hút.



Hạ Đàn ngồi ở trên giường, sửng sốt hai giây, từ trên giường bước xuống, nhảy đến trước cửa phòng, mở cửa ra.



Hàn Triệt đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một cái ly, "Uống cái này đi."



Hạ Đàn giật mình, vô thức mà nhận lấy ly nước, "Đây là cái gì vậy?"



Cô cúi thấp đầu, nhìn nhìn.



Hàn Triệt: "Nước gừng, đề phòng bị cảm."



Hạ Đàn sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.



Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, nói: "Uống xong thì đi ngủ sớm chút, đã muộn rồi."



Sau đó, nâng tay xoa nhẹ lên đầu cô, rồi mới xoay người, đi trở về phòng ngủ.



Hạ Đàn ngây ngốc tại chỗ, tim đập thình thịch thình thịch, cô cảm giác nó sắp cổ họng nhảy ra ngoài.



Cô nâng tay sờ sờ lên đầu của mình, đó là chỗ Hàn Triệt vừa mới sờ qua đó nha.



Cô cúi đầu nhìn vào cái lý nước gừng, không kìm lòng nổi mà cong khóe miệng lên.