Tham Luyến

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Đôi mắt Hạ Đàn tràn đầy mong đợi nhìn Hàn Triệt, bộ dáng nhỏ bé đáng thương làm cho người ta không khỏi bật cười, Hàn Triệt mỉm cười nói: "Không cần em phải trả nợ."



Hạ Đàn nhấp nháy môi, sau đó lại cúi đầu nhìn hóa đơn một cái.



Đắt quá, đây là hơn ba tháng tiền phí sinh hoạt của cô đó.



Hàn Triệt đưa Hạ Đàn về đến cửa của ký túc xá.



Bạn cùng phòng biết Hạ Đàn trở về, tất cả đều đứng ở cửa chờ cô.



Ngay khi xe vừa đến, Hạ Đàn nhìn ra ngoài, cô ngồi ở trong xe vẫy vẫy tay với các cô ấy.



"Là Hạ Đàn, cậu ấy trở về rồi!" Trình Di nhìn thấy Hạ Đàn đầu tiên, kinh ngạc mà gọi to lên.



Lý Kỳ đang rất lo lắng, vừa thấy Hạ Đàn về, lập tức chạy qua, "Hạ Đàn, cậu sao rồi?"



Lý Kỳ ghé vào cửa sổ, cầm tay Hạ Đàn.



Hạ Đàn cong cong mắt, "Mình không sao mà."



Cô quay đầu lại nhìn về phía Hàn Triệt, "Hàn Triệt, em về rồi. Hôm nay cảm ơn anh."



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, ánh mắt quét qua đầu gối của Hạ Đàn, dặn dò một tiếng, "Nhớ kỹ mỗi ngày phải đi thay thuốc."



Hạ Đàn gật gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.



Trước khi xuống xe, đột nhiên quay đầu lại và nói với Hàn Triệt: "Tiền thuốc em sẽ trả lại cho anh."



Ánh mắt Hàn Triệt nhàn nhạt liếc nhìn cô, cũng không nói cái gì.



Hạ Đàn đi xuống, đóng cửa xe lại, đứng ở bên ngoài cửa sổ vẫy tay với Hàn Triệt.



Hàn Triệt dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hạ giọng nói: "Về nhà."



"Vâng."



Hà Vũ quay đầu xe lại, xe nhanh chóng rời đi.



Trên đường trở về, Hà Vũ không nhịn được mà nói thêm vài câu: "Hạ Tiểu thử thật đáng yêu."



Tính tình hoạt bát, nghe cô nói chuyện đều cảm thấy tâm tình rất vui vẻ.



Hàn Triệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt không chút biểu tình gì, "Vậy sao."



Hà Vũ nói: "Đúng vậy, ngây thơ đáng yêu."



Có lẽ cuộc sống ở trấn nhỏ đều rất mộc mạc, lớn lên không phải lo nghĩ, Hạ Đàn có một chút thông minh nhưng tính cách đơn thuần.



Hàn Triệt nhớ lại đôi mắt trong veo ấy, lúc cười lại cong lên như hình trăng khuyết. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, màu mắt tối đen như biển, không biết đang suy nghĩ cái gì.



"Hạ Đàn cậu chậm chút." Lý Kỳ và Trình Di mỗi người một bên cùng đỡ Hạ Đàn đi lên lầu.




Hôm nay Hàn Triệt vừa gặp cô, sắc mặt thật sự rất khó coi. Hạ Đàn giống như học sinh nhỏ phạm lỗi sai, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe chờ anh, cũng không dám gọi anh, càng không dám thúc giục anh.



Bạn cùng phòng đi theo đỡ cô vào bệnh viện đã bị Hàn Triệt phân phó Hà Vũ đem xe đưa về ký túc xá.



Hạ Đàn không biết Hàn Triệt muốn làm cái gì.



Cô đợi trong chốc lát, thấy Hàn Triệt cuối cùng cũng cúp điện thoại.



Anh đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái xe.



Hạ Đàn ngồi ở ghế phụ, thấy Hàn Triệt đi lên, lập tức nhoẻn miệng cười với anh, "Hàn Triệt, làm phiền anh rồi, lại phải đi một chuyến."



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Đúng là rất phiền."



Hạ Đàn: "......"



"Cài dây an toàn vào." Hàn Triệt khởi động xe, nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ.



Hạ Đàn cài dây an toàn xong, hỏi Hàn Triệt, "Vậy giờ chúng ta đi chỗ nào?"



Mắt Hàn Triệt nhìn về phía trước, nói: "Nhà của tôi."



Hạ Đàn lập tức trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt, "Đi chỗ nào?" Cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.



"Trước khi vết thương của em tốt lên, tạm thời thì em ở lại nhà tôi đi." Lúc Hàn Triệt vừa mới nhìn thấy vết thương của Hạ Đàn, so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn, anh không yên tâm về việc để cô ở lại trường học.



Hạ Đàn vừa mừng vừa sợ, trái tim đều đập lên thình thịch thình thịch.



Cô nhìn chằm chằm Hàn Triệt, cả buổi không nói được lời nào



Hơn nửa ngày, mới từ từ lấy lại tinh thần.



Cô cong mắt cười, hỏi Hàn Triệt: "Làm sao anh quan tâm em như vậy?"



Hàn Triệt không nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Sợ em bị cắt chân."



Hạ Đàn: "......."



Một hồi lâu sau, Hàn Triệt nói tiếp: "Xem như tôi trả lại một cái nhân tình cho em."



Hạ Đàn sửng sốt: "Nhân tình cái gì?"



Hàn Triệt: "Ở trấn Thiệu, em giúp tôi tìm được bà nội."



Hạ Đàn nghe xong, không khỏi nhếch miệng nói: "Ừm, vậy thì anh cần phải chăm sóc em cho tốt vào."



Hàn Triệt: "............"



P/s: Được voi đòi hai bà Trưng là Hạ Đàn đây... >.<