Tham Luyến

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi về phía đối diện, Hà Vũ trông thấy như vậy liền vội vàng mở cửa sau xe ra.



Hàn Triệt đi qua, khom người đặt Hạ Đàn vào trong xe, sau đó cũng theo sau ngồi vào, lạnh lùng phân phó: "Đi bệnh viện."



"Vâng" Hà Vũ đáp một tiếng, cung kính đóng cửa xe lại.



Bên trong xe.



Trong nháy mắt Hàn Triệt ngồi lên xe, Hạ Đàn theo bản năng mà ngồi dịch vào trong.



Hành động nhỏ này của cô rơi vào trong mắt Hàn Triệt, anh không khỏi nhíu mày.



Trốn cái gì?



Hạ Đàn không nhìn lại Hàn Triệt, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Cô có một chút muốn xuống xe, nhưng mà cô rất đau, cảm thấy quả thật mình cần đi bệnh viện ngay.



"Em có thể tự dày vò bản thân mình như vậy, đạp xe thôi cũng có thể té văng ra ngoài."



Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời anh.



Tầm mắt Hàn Triệt dừng lại trên đầu gối của cô, vẫn còn chảy máu, máu chảy dọc theo bắp chân trắng nõn lại tiếp tục đến chiếc vớ màu hồng nhạt, trên vớ đều là máu.



Lông mày Hàn Triệt siết chặt lại, phân phó Hà Vũ, "Chạy nhanh lên."



"Vâng."



Hàn Triệt lấy một bao khăn giấy từ trong túi quần ra, đưa cho Hạ Đàn, "Lau một chút."



Hạ Đàn không nhận lấy, nói: "tôi cũng có."



Cô không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, từ trong túi áo của mình lấy ra bao khăn giấy, cô lấy ra một tờ, cúi đầu lau máu dọc theo bắp chân.



Tay Hàn Triệt cầm khăn giấy vẫn để ở không trung, dừng lại một giây, anh thuận tay ném lên phía trước.



Anh nhìn vào mắt Hạ Đàn.



Một tháng không gặp, tính khí cũng thật lớn.



Anh đoán chừng cô hẳn là ngã đến ngốc rồi.



Dù sao trước đây mỗi khi gặp Hạ Đàn, đều là cô cong mắt cười với anh, trời sinh tính tình hoạt bát.



"Ngoại trừ đầu gối, còn có bị thương chỗ nào nữa không?"Anh hỏi.



Hạ Đàn lắc đầu, "Không biết."



Hạ Đàn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Triệt một cái.



Kỳ thật cô có chút muốn hỏi, vì sao không trả lời tin nhắn của cô, anh thật sự cảm thấy chán ghét cô đến vậy sao?



Nhưng mà vẫn nghẹn lại ở cổ họng, cô không thể hỏi ra khỏi miệng.



Cô cảm thấy đây là tự tìm sự khó chịu cho mình.



Hàn Triệt không trả lời tin nhắn của cô, đương là vì chán ghét cô.



Hàn Triệt thấy Hạ Đàn không có phản ứng với mình, không tránh được cảm thấy kỳ quái.



Anh nhìn chằm chằm cô một hồi, ngay sau đó lại hỏi một câu, "Hạ tiểu thư, tôi có lỗi gì với em sao?"



Hạ Đàn nghe được lời này, trong lòng kinh ngạc.


"Không sao cả."



Cô vui vẻ nhận lại điện thoại và sửa lại số điện thoại, đưa cho Hàn Triệt xem, "Như thế này đã đúng...phải không?"



Hàn Triệt nâng mắt liếc nhìn một cái, "ừ" một tiếng.



Hạ Đàn cực kỳ vui vẻ, vui vẻ đến mức quên luôn đau đớn.



Cô lấy dãy số lưu lại, sau đó ấn nút gọi cho Hàn Triệt một cái.



Điện Thoại của Hàn Triệt reo lên, lấy ra và nhìn thoáng qua.



Hạ Đàn cười tủm tỉm đến gần, nói: "Là số điện thoại của em đó."



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, chuẩn bị đặt điện thoại xuống.



Hạ Đàn kéo tay anh: "Anh cũng lưu lại đi."



Hàn Triệt: "..........."



"Anh cũng lưu lại đi."



Hàn Triệt rũ mắt liếc nhìn Hạ Đàn một cái, cô mở to đôi mắt đen luyến láy nhìn anh, bộ dạng như là nhất định phải tận mắt thấy anh lưu số điện thoại của cô lại.



"....." Im lặng vài giây, Hàn Triệt lại lấy điện thoại ra, một tay ấn nhập lưu tên Hạ Đàn vào.



Hạ Đàn thấy Hàn Triệt đã lưu số điện thoại của cô thành công, cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.



Tâm trạng của cô rất tốt, nghiêng mình nằm sấp trên cửa kính xe hóng gió.



Bên ngoài trời cũng đã tối, ánh đèn đường của thành phố đã sáng lên.



Hà Vũ mang theo một túi thuốc từ trong bệnh viện chạy đến, lên xe đem túi thuốc đặt ở ghế phụ phía trên, quay đầu lại đưa hóa đơn cho Hàn Triệt, nói: "Uống thuốc theo đơn này, tất cả đều đã được bác sĩ Trương ghi chú lại cụ thể ở phía trên rồi ạ."



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, lấy hóa đơn đưa cho Hạ Đàn.



Anh liếc nhìn qua một chút và đang định đặt xuống, Hạ Đàn vội vàng lấy lại từ trong tay anh.



Cô cúi đầu xem.



Vừa nhìn thấy, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé của cô thiếu chút nữa bay mất.



Một cái té ngã này của cô, liền ngã rơi cho cô hơn bốn ngàn.



cô hoảng sợ cực kỳ, "Làm sao mà đắt như vậy?"



Cô xoa xoa hai mắt, nghi ngờ bản thân có phải nhìn sai thêm một con số không.



Không phải là cô chỉ bôi thuốc, chụp hình X-quang, lại lấy thuốc uống thôi sao....



Hàn Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Không tính là đắt."



Hạ Vũ ngồi ở phía trước cũng không nhịn được cười nói: "Đúng vậy Hạ tiểu thư, bệnh viện vừa rồi là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố, thuốc dùng cũng là tốt nhất."



Hạ Đàn trong lòng kêu rên, cô tuyệt đối không muốn dùng đồ tốt nhất mà!!!



Hàn Triệt thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào, quay đầu lại, thấy Hạ Đàn vô cùng đáng thương nhìn anh.



Anh sửng sốt: "Sao vậy?"



Hạ Đàn khóc hu hu: "Hàn Triệt, em bán thân cho anh trừ nợ nha."



Hàn Triệt: "........"