Tham Luyến

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hạ Đàn nhận được sự đồng ý, lập tức cười tươi, cô cong cong đôi mắt vui vẻ nói với Hàn Triệt: "Anh thật sự là người tốt! Ông trời nhất định sẽ phù hộ anh, sẽ tặng cho anh một cô vợ nhỏ xinh đẹp!"



Hàn Triệt đang uống trà, vừa nghe thế suýt chút nữa đã bị sặc nước.



Anh ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy Hạ Đàn ôm chăn vui mừng chạy đến sô pha.



Bộ dạng như vậy, đâu có chút nào giống như sợ sấm sét.



Hạ Đàn chạy đến sô pha, tung chăn ra trải lên trên ghế, hỏi Hàn Triệt: "Anh còn làm việc bao lâu nữa vậy?"



Hàn Triệt cũng không ngẩng đầu lên nói: "Một chút nữa."



Nghe như vậy Hạ Đàn liền vui vẻ.



Cô xoay người lại, đi đến trước mặt Hàn Triệt và nói: " Vậy tôi làm cùng với anh nhé."



Cô đặt hai tay lên bàn làm việc, rướn người nhìn trộm xem Hàn Triệt đang làm cái gì.



Anh đang xem một phần tài liệu, phía trên còn có một vài lời phê bình kèm chú giải được anh viết bằng bút máy, chữ viết vừa mạnh mẽ lại cứng rắn.



"Chữ viết của anh nhìn thật đẹp." Hạ Đàn khen ngợi một câu từ tận đáy lòng, cô có chút vui vẻ, bởi cô lại phát hiện thêm một ưu điểm của Hàn Triệt.



Cô rất thích đàn ông viết chữ đẹp.



Chữ viết của anh cũng giống như con người anh, kiên cường mạnh mẽ và thẳng thắn.



Hàn Triệt còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ nói: "Cô mau đi ngủ sớm một chút đi, tôi không cần giúp đỡ."



"Bên ngoài trời vẫn còn đang sấm sét, tôi không ngủ được." Hạ Đàn bịa ra một cái cớ, xoay người, chắp hai tay để ra phía sau lưng, bước chân ung dung chậm rãi bắt đầu tham quan thư phòng của Hàn Triệt.



Thư phòng của Hàn Triệt rất lớn, ngoài cái kệ chất đầy sách trên bức tường bên ngoài, còn có một số đồ vật nhìn qua giống như là bình lọ cổ và bình gốm bằng đồng.



Hạ Đàn nhìn chằm chằm trên giá sách có một cái chén rượu nhỏ màu xanh, cô cảm thấy hơi đẹp, không nhịn được mà cầm lên, "Cái này là đồ cổ sao?"



Hàn Triệt ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn qua, sau đó "ừ" một tiếng.



"Bao nhiêu tiền vậy?" Hạ Đàn hỏi.



"Không có bao nhiêu tiền cả." Hàn Triệt nói



Hạ Đàn gật gật đầu, tin là thật.



Cô đặt chén rượu trở lại, nói: "Loại chén rượu này trên trấn chúng tôi cũng có bán, chỉ cần mười tệ thôi là có thể mua được rất nhiều cái, có điều những cái kia chỉ là giả, không được xinh đẹp như cái của anh."



Hạ Đàn lại chắp tay sau lưng tiếp tục dạo xung quanh phòng.



Thư phòng Hàn Triệt xác thực rất lớn, nhưng ngoài sách và một số đồ cổ, cũng dường như không còn cái gì khác.



Điều làm cho cô vui vẻ chính là không có vật dụng của phụ nữ, một chút cũng không có.



Hạ Đàn dạo qua một vòng, tâm tình vô cùng tốt.



"Hàn Triệt, anh không cảm thấy hai chúng ta rất có duyên sao." Trong thư phòng không có dư cái ghế nào nên Hạ Đàn đành phải trở lại ngồi trên sô pha.



"Phải không." Hàn Triệt thờ ơ mà trả lời, nhưng cũng vẫn không ngẩng đầu lên.



Hạ Đàn gật đầu: "Đương nhiên rồi, hai chúng ta có thể giữa biển người mênh mông gặp lại nhau, chẳng lẽ không phải là có duyên sao?"



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, qua loa nói cho có lệ: "Tạm thời xem như vậy."



Hạ Đàn: "......"



Hạ Đàn đụng phải cây đinh lạnh lùng, rất không vui kéo khóe miệng xuống.



Thư phòng trở nên yên tĩnh, Hàn Triệt vẫn còn cúi đầu rất nghiêm túc làm việc.



Hạ Đàn sợ quấy rầy đến công việc của Hàn Triệt nên cũng không nói thêm gì nữa.



Cô an vị ngồi trên sô pha, hai tay chống cằm, nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Hàn Triệt.



Đèn bàn đặt trên bàn làm việc chiếu sáng nửa bên mặt của Hàn Triệt, hiện lên đường nét cứng rắn, rất có hương vị nam tính.



Hạ Đàn nhìn nhìn, khóe miệng không tự giác mà vểnh lên.



Sao ánh mắt cô lại tốt đến như vậy nhỉ.



Cô thực cảm thấy Hàn Triệt chính là người đẹp trai nhất trong tất cả người đàn ông mà cô từng gặp.



Mắt cô vô thức rơi xuống đôi môi của Hàn Triệt.



Cô nghiêng nghiêng đầu, không biết cảm giác hôn môi anh sẽ như thế nào.



Nghĩ tới nghĩ lui, cô che miệng cười ra tiếng.




"A? Làm sao bây giờ? Cậu bị thương chỗ nào? Có nặng lắm không? Lý Kỳ nhìn thấy Hạ Đàn nằm thẳng không nhúc nhích, sợ đến mức khóc lên.



Các bạn học bên cạnh vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.



Hạ Đàn xua xua tay, đau đớn làm cho giọng nói có chút run rẩy, "Không... Không có việc gì, chờ mình từ từ"



Cô cảm giác đau nhất chính là đầu gối, vừa mới đụng vào mặt đất, bây giờ cảm thấy rất rát dường như đã chảy máu.



Cô nằm một hồi, bạn học nâng cô dậy, đỡ đến ngồi ở ven đường.



Bọn họ đạp xe ở khu ngoại thành, đừng nói là bệnh viện, ngay cả xe đi về nội thành cũng không có.



Hạ Đàn ngồi trên tảng đá ở ven đường, kéo ống quần lên.



May mắn là hôm nay cô không mặc quần jean, hơn nữa lại mặc cái quần có ống hơi rộng.



Kéo ống quần lên trên đầu gối, vết thương ở trên đầu gối thật sự nghiêm trọng, máu chảy đầm đìa một mảng, máu thịt lẫn lộn dính vào nhau.



Lý Kỳ khóc lên, "Đều là tại mình không tốt, đang êm đẹp lại muốn đi đạp xe ở xa." Cô ô ô khóc, che miệng lại không ngừng rơi nước mắt.



Hạ Đàn nói: "Không sao, chút nữa vào bệnh viện băng bó là được rồi."



Hạ Đàn cúi đầu, nhìn đầu gối chằm chằm, lông mày cô nhíu chặt.



Thật là đau, cũng rất rát, cô cảm thấy cả đời này chưa từng đau đến vậy.



"Hàn tổng, đối diện có phải là Hạ tiểu thư không ạ?" Xe Hàn Triệt chạy từ ngoại thành ngang qua, anh đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.



Ngược lại Hà Vũ đang lái xe ở phía trước chú ý đến mấy học sinh ở đối diện, trong có một người nhìn rất quen mặt.



Giống như cô chủ nhỏ của khách sạn ở trấn Thiệu.



Lúc trước anh nghe Hàn Triệt thuận miệng có nói qua, rằng Hạ Đàn đến thành phố B đi học.



Hàn Triệt đã gần một tháng không gặp lại Hạ Đàn, nghe được tên của cô, mở mắt ra, theo bản năng mà nhìn ra cửa sổ.



Xe đi thật sự chậm, cũng đủ để Hàn Triệt nhìn rõ được người ở đối diện.



Hạ Đàn mặc một chiếc áo ngắn màu hồng nhạt bằng vải nỉ, quần thể thao màu trắng.



Ống quần của cô được kéo cao lên, trên đầu gối đầy máu.



Hàn Triệt nhíu mày, hét lớn: "Dừng xe!"



Hà Vũ vội vàng dừng xe lại bên đường, Hàn Triệt đẩy cửa xe bước xuống, khuôn mặt trầm xuống, đi nhanh qua về phía của Hạ Đàn.



Hạ Đàn vẫn đang cúi đầu, dùng khăn giấy lau đi máu trên đầu gối của cô.



Cô đau đến độ muốn khóc.



Nước mắt đọng lại ở vành mắt, cô nâng đầu lên, muốn kìm nén không cho chảy ra.



Tầm mắt bị nước mắt làm cho nhìn không rõ, nhưng sau khi ngẩng đầu lên, cô vẫn thấy được người đứng đối diện.



Thân hình người đàn ông cao ngất, cả người mặc tây trang màu đen, gương mặt sắc bén, bước đến về phía cô.



Hạ Đàn cho rằng cô đau quá nên sinh ra ảo giác.



Lúc còn ở trên xe nhìn không được rõ lắm, chỉ nhìn thấy đầu gối Hạ Đàn chỉ toàn là máu.



Bây giờ đến gần, mới phát hiện thảm đến mức không dám nhìn, máu thịt lẫn lộn



Lông mày Hàn Triệt nhíu chặt, anh ngồi xổm xuống, tay cầm cẳng chân của Hạ Đàn, nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu gối vài giây, "Làm sao đến nỗi như vậy?"



Hạ Đàn không trả lời, ngược lại bạn học bên cạnh nói giúp cô: "Lúc Hạ Đàn thả dốc từ sườn núi xuống bóp sai phanh, từ trên xe bay ra ngoài."



Hàn Triệt nghe nói xong, lông mày lại càng siết chặt hơn.



Tầm mắt anh nhìn lướt qua bên cạnh, đầu xe đạp đều đã bị rớt ra ngoài, huống chi là con người.



Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Đàn, "Không biết đạp xe thì đừng đạp, muốn chết sao?"



Hạ Đàn mím môi, không lên tiếng.



Hàn Triệt đứng dậy, không nói một lời, bất ngờ cúi người bế ngang Hạ Đàn lên.



Thân mình Hạ Đàn đột nhiên treo trên không, bị dọa vội vàng lấy tay ôm cổ Hàn Triệt, cô vừa sợ vừa hoảng, "Anh làm gì vậy?"



Hàn Triệt ôm cô đi về phía đối diện, sắc mặt rất khó coi, "Bị thương thành như vậy, em còn có thể tự đi sao?"



Hạ Đàn: "..........."