Tham Luyến

Chương 9 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Editor: Mini



Beta: Mèo Ú



Hạ Đàn nhìn theo xe Hàn Triệt đã đi xa khỏi tầm mắt.



Cô cười vui vẻ, trên gương mặt tươi như hoa nở.



Cô không thể nào diễn tả được vui sướng trong lòng mình. Khi Hàn Triệt rời khỏi trấn Thiệu, vốn dĩ cô đã nghĩ cả đời này không bao giờ có thể gặp lại anh lần nữa. Giống như Thanh Thanh đã nói với cô, anh chỉ ở lại khách sạn hai ngày mà thôi, vội vã đi qua, thậm chí cũng không tính là duyên phận.



Nhưng cô nào biết, duyên phận của bọn họ lại có thể khắc sâu đến tận đây!



Trung Quốc rộng lớn như thế, hơn một tỷ người, thành phố B to lớn như thế, vậy mà bọn họ giữa biển người bao la lại có thể gặp nhau lần thứ hai.



Cái này còn không phải là duyên phận sao?



Đây chính xác đã định sẵn là duyên phận mà!



Hạ Đan vui vẻ mà chạy về hướng trung tâm thương mại, sau đó gọi điện thoại cho bạn cùng phòng Lý Kỳ.



Lúc ăn cơm đột nhiên thấy Hàn Triệt từ trên xe bước xuống, cô gấp đến độ không kịp giải thích với Lý Kỳ liền vội vàng chạy ra ngoài.



Khi đứng bên ngoài tòa nhà văn phòng chờ Hàn Triệt, cô đã gọi điện thoại cho Lý Kỳ, chỉ giải thích vài câu đơn giản rồi bảo cô ấy đi dạo trước.



Lý Kỳ nhận điện thoại và thông báo cho cô rằng mình đang ở lầu ba.



Hạ Đàn vui vẻ chạy lên lầu ba, chợt nghe một tiếng, "Hạ Đàn, chỗ này!"



Hạ Đàn nhìn qua theo hướng giọng nói, Lý Kỳ đang đứng ở bên ngoài quầy hàng, trong tay vẫn còn đang xách hai túi giấy.



Hạ Đàn chạy qua, "Cậu mua quần áo xong rồi à?"



Cô cúi đầu nhìn túi giấy của Lý Kỳ và nói: "Cái áo lông này đẹp quá."



"Đúng đó, mình rất thích." Lý Kỳ cười hì hì, kéo cánh tay của Hạ Đàn, "Đi, chúng ta đi dạo tiếp nào."



"Được."



Hạ Đàn vốn định mua một chiếc áo lông, nhưng khi gặp Hàn Triệt, cô đột nhiên không muốn mua nữa.



Đi dạo cả buổi trời, cô nhìn trúng một chiếc váy.



Là một chiếc váy màu trắng, phía trên có in hoa anh đào nhỏ, ở cổ và tay áo được viền lá sen. Cô cảm thấy rất đẹp.



Sau khi mặc thử, Lý Kỳ cuống quít gật đầu, "Đẹp đẹp, mùa đông mặc váy này ở phía trong, bên ngoài lại mặc thêm một cái áo khoác rất phù hợp đó."



Hạ Đàn cong cong mắt, "Mình cũng thấy vậy."



Cả hai đều là cô gái đã mười tám mười chín tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất đời người, khó có dịp đi dạo trong nội thành, vẫn tiếp tục đi dạo ở trung tâm thương mại đến hơn bảy giờ tối mới lên tàu điện ngầm quay về trường học.



Hạ Đàn mua một chiếc váy, sau đó mua thêm một cái áo lông màu xanh da trời.



Trở lại ký túc xá, Lý Kỳ phát loa lớn nói với hai bạn cùng phòng khác: "Hôm nay mình gặp được người trong lòng của Hạ Đàn đó."



"Ai? Hạ Đàn thích ai vậy?" Trịnh Di từ trong màn dò đầu ra hỏi, "Là trong trường học chúng ta, hay là khoa công nghệ kế bên vậy?"



"Không phải đâu." Hạ Đàn ngồi trên giường đổi giày, cười hì hì nói.



Lý Kỳ nói: "Ánh mắt Hạ Đàn của chúng ta cao lắm nha, nhìn rất đẹp trai."



Khi Hàn Triệt từ trên xe bước xuống, Lý Kỳ cũng đã nhìn thấy được.



Người đàn ông đó với khí chất và khí thế như vậy, đừng nói là trường học của bọn họ và khoa công nghệ kế bên, thậm chí cả thành phố B này cũng không có được mấy người.



Hạ Đàn lấy chậu nước vào phòng tắm để gội đầu tắm rửa, sau đó lau tóc và ra ngoài ban công để giặt đồ, sau khi thu dọn tất cả hoàn tất liền chui vào bên trong ổ chăn.
"Mưa to quá, đi đường cũng không an toàn."Bà nội Lưu vô cùng lo lắng, hỏi Hạ Đàn, "Hay là đêm nay con ngủ lại đây đi, sáng mai Hàn Triệt sẽ đưa con về."



Hạ Đàn sửng sốt nhìn về phía Hàn Triệt.



Hàn Triệt cũng nhìn lại cô.



Hạ Đàn: "..... có thể không?"



Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Tôi đi lên làm việc tiếp."



Bà nội Lưu vui vẻ kéo Hạ Đàn ngồi lại trên sô pha, "Giờ tốt rồi, không cần lo lắng phải đi về, con có thể theo bà lão này nói chuyện thêm chút nữa."



Hạ Đàn cong cong mắt, "Dạ được ạ."



Bên ngoài sấm chớp vẫn đang đánh ầm ầm, Hạ Đàn có chút sợ hãi, cô nhắn tin cho các bạn cùng phòng, nói rằng tối nay cô sẽ ở lại nhà bà nội, sau đó lập tức tắt máy.



Cô sợ sét đánh nổ máy điện thoại.



Hạ Đàn tiếp chuyện với bà nội Lưu đến chín giờ, bà lão cảm thấy buồn ngủ, dì Hoa liền đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi, thuận tiện dẫn Hạ Đàn đến phòng của cô, "Chăn và ga trải giường đều mới cả, hôm nay Hạ tiểu thư ngủ ở đây, nếu cần cái gì có thể gọi tôi, tôi ở ngay trên lầu thôi."



Hạ Đàn gật đầu, "Cảm ơn dì Hoa."



Căn phòng rất rộng rãi, trang trí rất đơn giản hầu như đều là màu trắng.



Ga trải giường có hoa văn màu xanh và trắng, nhìn rất thoải mái và sạch sẽ.



Hạ Đàn di chuyển một vòng trong phòng, sau đó mới vào phòng tắm tắm rửa.



Tắm rửa xong cô chỉ mặc chiếc váy trắng bên trong, vải voan, có in hoa anh đào nhỏ, đường viền lá sen ở cổ và tay áo.



Mái tóc dài mềm mại được thả thẳng xuống lưng, cô đứng nhìn trước gương một hồi, tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.



Cô xoay người đi, trở lại phòng ngủ, ôm lấy chăn trên giường bước ra cửa.



Hàn Triệt đang làm việc ở thư phòng, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.



"Vào đi."



Hạ Đàn một ôm chăn, một tay mở cửa.



Hàn Triệt nâng mắt, nhìn ra cửa phòng.



Thấy Hạ Đàn ôm chăn đứng ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày.



Cô nhóc này lại muốn giở trò gì với anh đây.



Hạ Đàn ôm chăn bước vào, đôi mắt mong đợi nhìn Hàn Triệt, "Hàn Triệt, tối nay tôi có thể ngủ ở chỗ này được không?"



Hàn Triệt nhìn cô, "Không thích căn phòng kia?"



Hạ Đàn lắc đầu, "Tôi có chút sợ sấm sét, không muốn ngủ một mình."



Vừa nói vừa chỉ vào sô pha bên cạnh, "Tôi ngủ ở chỗ này là được."



Đôi mắt Hàn Triệt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Hạ Đàn.



Hạ Đàn mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, ôm chắn đứng trước bàn làm việc, trông có chút ngây thơ và đáng yêu.



Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đáy mắt lơ đãng hiện lên ý cười.



Hắn cúi đầu tiếp tục làm việc, nói: "Cô muốn thì ngủ đi."



P/s: Chương đầu tiên nhà tự làm... cảm ơn các bạn đã ủng hộ.  <3 <3 <3