Tham Luyến

Chương 18 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Lúc Hàn Triệt gửi tin nhắn cho Hạ Đàn, cô đã để quên điện thoại ở nhà.



Mà giờ phút này đây, cô đang ngồi ở phía trước xe Minibus đón khách tại sân ga trên trấn.



Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người và gia đình đi du lịch. Khách sạn nhà Hạ Đàn mỗi ngày đều đầy ắp khách trọ mới đến thuê phòng.



Như bình thường thì là do ba Hạ Đàn sẽ ra sân ga để đón khách, nhưng mà ba Hạ hôm nay tạm thời có việc bận, do đó Hạ Đàn liền nhờ Trần Lợi lái xe, đưa cô ra sân ga thay ba cô đón khách.



Hai tay Hạ Đàn giơ bảng tên, đứng ở cửa ra vào của nhà ga xe lửa, chờ khách đi ra.



Kết quả đợi cả nửa ngày, nhìn trời cùng đã bắt đầu tối nhưng vẫn không có một khách trọ nào đến.



Trần Lợi vừa mới gọi điện thoại xong trở về, sau đó nhìn vào xung quanh ga xe lửa: "Làm sao mà giờ này không có ai vậy chứ? Mọi người đều đang hối thúc."



Đêm nay có cuộc họp lớp trung học, hẹn nhau bảy giờ ăn cơm ở Long Duyệt.



Hạ Đàn nhìn vào bên trong, nói: "Có thể là do xe lửa bị trễ rồi."



Trần Lợi gãi gãi đầu: "Đã hơn sáu giờ rồi, chờ chúng ta đến nơi nhất định là không kịp dùng bữa."



Trần Lợi vừa nói dứt câu, Hạ Đàn liền nhìn thấy một nhà ba người đứng ở trạm xe lửa, đang nhìn xung quanh bốn bề.



Hai mắt Hạ Đàn sáng ngời, giơ cao bảng tên lên, hô lớn: "Hoàng tiên sinh? Là Hoàng tiên sinh đúng không ạ?"



Đối phương nghe được giọng nói của cô, liền bước đến bên này.



Vừa nhìn thấy là một cô gái nhỏ, giơ cao bảng tên, phía trên ghi rõ là tên của bọn họ.



Một nhà ba người vội vàng đi về phía của Hạ Đàn.



Cuối cùng Hạ Đàn cũng đã đón được người, vội vàng chạy qua.



"A, xe lửa bị trễ giờ, làm phiền các cô đã chờ lâu."



Hạ Đàn cười khanh khách, "Không có gì ạ, cũng không có bao lâu." Cô khom người xuống, nhận lấy hành lý và quay đầu chỉ tay về phía trước, "Xe của chúng ta ở ngay phía trước, từ nơi đây chạy lên trấn khoảng chừng hai mươi phút, đến nơi cũng vừa vặn có thể dùng ngay cơm tối luôn ạ."



Đối phương cười nói: "Được, vất vả cho các cô rồi."



"Không vất vả, đây là việc nên làm thôi ạ." Hạ Đàn cười nói, dẫn khách đi đến chỗ đậu xe.



Trần Lợi nhận lấy hành lý từ trong tay Hạ Đàn và đi về phía trước.



Đi đến trước xe, mở cốp sau xe và đặt hành lý vào.



Hạ Đàn giúp đẩy mở cửa xe Minibus ra, cười khanh khách, "Hoàng tiên sinh, Hoàng phu nhân, mời lên xe."



Từ nhà ga xe lửa đến khu du lịch của thị trấn phải mất hơn hai mươi phút đi đường, Hạ Đàn ngồi ở phó lái, dọc đường đều nhiệt tình giới thiệu cho khách về phong tục và tập quán của người dân ở trấn Thiệu.



Một nhà ba người đối với Hạ Đàn rất là hài lòng.



"Khi mọi người đến đây sẽ biết chỗ chúng tôi nơi này có bao nhiêu đẹp, đến lúc đó nếu mọi người muốn đi tham quan chỗ nào, ăn món gì, đều có thể hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người"



"A, được, cảm ơn cô nhé tiểu Hạ."



Ánh mắt Hạ Đàn cong cong, quay đầu lại nói: "Không có gì."



Quay trở lại khách sạn đã là hơn bảy giờ mười phút.



Hạ Đàn dẫn khách đến quầy lễ tân đăng ký nhận phòng.



Thanh Thanh ở trong quầy bar thấy cô trở về, nhìn về phía cô nói: "Về rồi à."




Hàn Triệt: "........"



"Thật sự rất xin lỗi."



Bạn học trung học với Hạ Đàn đều quay về trong dịp Tết này, kể từ sau ngày liên hoan đó, mọi người đều hẹn nhau đi chơi mỗi ngày.



Hạ Đàn đã ra ngoài chơi được ba ngày rồi.



Vào buổi chiều, mọi người cùng hẹn nhau trở lại trường học.



Hạ Đàn đang gắp thú nhồi bông ở một cửa hàng đối diện cổng trường học, gắp thú nhồi bông của một buổi chiều, thu hoạch cũng rất nhiều.



Ông chủ cửa hàng gắp thú cười nói giỡn với cô, "Chú nói này Hạ Đàn, cháu nói đi cháu cũng đã tốt nghiệp rồi, sẽ không đến cửa hàng của chú nữa mà, cháu gắp nhiều như thế làm gì, nhà cháu để hết không chứ?"



Hạ Đàn cười hì hì, "Đương nhiên là để được rồi."



Hạ Đàn bắt được cả một bao thú to, trong đó có một con thú nhồi bông hình con cá, cái này phải tốn mất ba tệ mới bắt được.



Lúc quay trở về thì trời cũng đã tối.



Cô ôm bao lớn thú nhồi bông, vui vẻ chạy về nhà.



Hàn Triệt ngồi ở trong xe, từ phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ Đàn.



Hơn phân nửa gương mặt cô đều bị thú nhồi bông che khuất.



Anh khẽ cười một tiếng, ấn lên kèn xe.



Âm thanh của còi xe rất vang, Hạ Đàn vô thức nhìn qua theo hướng còi xe kêu lên.



Sau đó cô liền ngây ngẩn cả người.



Một chiếc xe rất quen thuộc đang đậu bên bờ sông đối diện khách sạn.



Khoảng cách khá xa, cô nhìn không thấy rõ biển số xe, không tự giác mà bước thêm vài bước về phía trước.



Chờ cho đến khi cô đã nhìn thấy biển số xe, cô kinh ngạc đến mức mở to cả hai mắt, gần như là chạy qua.



Cô đứng trước xe, cửa kính xe được hạ xuống, Hạ Triệt đang ngồi ở bên trong.



Hạ Đàn mở to hai mắt, "Hàn Triệt, sao anh ở đây?"



Hàn Triệt trộm nhìn cô một cái rồi lại mỉm cười: "Tôi đưa bà nội trở về đây."



"Làm sao mà anh không với em một tiếng cơ chứ!"



"Mới quyết định đây thôi." Ngừng lại một chút lại nói tiếp: "À, đúng rồi.... Em sắp xếp cho tôi một căn phòng đi, nhân viên trong khách sạn nhà em nói, không còn phòng trống nữa."



Hạ Đàn trợn tròn mắt: "Thật sự đã hết phòng trống rồi, giai đoạn này mỗi ngày đều rất đông khách."



Hàn Triệt mở cửa xe ra, bước xuống.



Anh tựa lưng vào bên xe, từ trong túi quần lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu và kẹp trên miệng mồi lửa.



Hút ra ngụm khói, sau đó chăm chú nhìn Hạ Đàn nói: "Tôi mặc kệ, em phải nghĩ cách cho tôi."



Hạ Đàn: "......."



Khóe môi Hàn Triệt gợn lên ý cười nhẹ, trộm nhìn cô.