Tham Luyến
Chương 19 :
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Nếu Hạ Đàn sớm biết rằng Hàn Triệt sẽ đến đây, thì chắc chắn cô đã giữ lại một phòng trống cho anh rồi.
Cô không nhịn được mà oán trách anh, "Làm sao anh không nói cho em biết trước chuyện này chứ?"
Hàn Triệt khẽ nở nụ cười và cũng không đáp gì.
Cúi đầu hút thuốc.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình muốn tới đây, chỉ là bỗng nhiên muốn đến.
Hạ Đàn quay đầu lại nhìn về phía khách sạn một hồi, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại như đang đưa ra chủ ý.
Suy nghĩ cả nửa ngày, đôi mắt lại sáng lên, quay lại nói với Hàn Triệt: "Nếu không, anh ở lại phòng của em nhé. Em nhường phòng của mình cho anh đấy."
Hàn Triệt giương mắt lên nhìn cô, "Vậy thì em ở đâu?"
Hạ Đàn nói: "Em có thể ở chung với chị Thanh Thanh."
Hàn Triệt ngẩng đầu lên và hướng về phía khách sạn liếc mắt nhìn một cái.
Một lát sau, thu hồi tầm mắt, khẽ mỉm cười, "Tôi chỉ nói giỡn thôi."
"Sao?" Trong nhất thời Hạ Đàn không kịp phản ứng lại, "Cái gì?"
Ý cười trên khuôn mặt của Hàn Triệt thu hồi lại, cúi đầu nhả ra một ngụm khói, sau đó nâng đầu lên và nhìn Hạ Đàn nói: "Tự tôi sẽ tìm nơi khác ở."
Nói xong liền đi đến bờ sông, đem đầu thuốc lá dụi dụi ném vào thùng rác bên cạnh.
Hạ Đàn ôm thú nhồi bông đi theo sau, "Anh ở chỗ nào được chứ? Hiện tại đang là năm mới, đoán chừng không còn nơi nào còn phòng trống đâu."
Hàn Triệt nhìn mặt sông tối đen và yên tĩnh trước mặt, lạnh nhạt nói: "Em không cần phải xen vào."
Hạ Đàn mếu máo, "Không phải anh vừa nói em suy nghĩ cách cho anh sao."
Hàn Triệt rũ mắt trộm liếc nhìn cô một cái, "Đùa em thôi, tự tôi tìm chỗ ở được."
Ánh mắt lại dừng trên người Hạ Đàn đang ôm con gấu bông lớn màu hồng nhạt, anh duỗi tay kéo kéo lỗ tai con gấu, khẽ mỉm cười nói: "Từ đâu ra đây?"
Đôi mắt Hạ Đàn cong lên, kiêu ngạo mà nói: "Tự em gắp được đó."
Hàn Triệt nâng mắt trộm liếc mắt nhìn một cái, buông nụ cười xuống, "Lợi hại."
Lông mày Hạ Đàn cong lên, nhớ đến cái gì lập tức nói tiếp: "Vậy anh chờ em một chút, em dẫn anh đi tìm phòng!"
Hạ Đàn chạy về, đem một đống thú nhồi bông đặt lên quầy bar, "Em có việc, đi ra ngoài chút nha."
Nói xong liền cất bước chạy ra bên ngoài.
Hàn Triệt đứng dựa vào cửa xe, một tay bỏ vào trong túi quần, một tay còn lại nhàm chán mà đùa nghịch cái bật lửa.
Anh nhìn Hạ Đàn chạy về hướng mình, đôi mắt thật sâu, không thể nhìn rõ ra được cảm xúc gì.
Lúc cô làm việc rất tập trung, mỗi khi bưng thức ăn lên cho khách hàng, đều sẽ cười khanh khách với mọi người một tiếng: "Chúc ngài ăn cơm vui vẻ."
Hàn Triệt chăm chú trộm nhìn cô một lát, không khỏi nở nụ cười.
Anh cầm ấm trà lên và rót cho mình một ly nước.
"Em gái tiểu Hạ, em đã có bạn trai chưa?"
Động tác rót nước của Hàn Triệt chợt sững lại, nâng mắt lên, hướng mắt nhìn qua theo hướng giọng nói.
Hạ Đàn đang đưa món ăn lên bàn cho một vài người đàn ông.
Mấy người đàn ông đều là thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, đã ở khách sạn này mấy ngày rồi.
Hạ Đàn cười nói, "Có rồi."
Hàn Triệt hơi sững sờ, ánh mắt dời về phía Hạ Đàn.
"Thật hay giả đó? Nếu như không có, vậy chúng ra trao đổi phương thức liên lạc đi."
"Có thật mà." Hạ Đàn đặt đồ ăn lên cho bọn họ, cười khanh khách nói: "Chúc mọi người dùng cơm ngon miệng."
Hạ Đàn xoay lại và bưng bữa sáng qua Hàn Triệt.
Lấy một dĩa bánh bao chiên từ khay ra và đặt nó lên bàn Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tay phải đặt lên bàn, nhàm chán mà nghịch cái ly, nâng mắt lên và nhìn Hạ Đàn cười, "Em gái tiểu Hạ từ lúc nào có bạn trai rồi?"
Ánh mắt Hạ Đàn cong lên, cúi thấp người xuống, tay che lên một bên môi và ghé vào lỗ tai bên trái của Hàn Triệt, nhỏ giọng nói: "Lừa bọn họ thôi."
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, không nhịn được mà khẽ cười.
"Tiểu Đàn."
"Dạ, ba." Hạ Đàn nghe được giọng ba cô gọi mình ở bên ngoài, vội vàng chạy ra phía ngoài cửa.
Ba Hạ nói: "Hôm nay ba về quê một ngày, nhà chú Hai của con hôm nay mổ heo, ba đi phụ giúp chút, nhân tiện cũng mua thêm vài món về luôn. Buổi tối khoảng tám giờ có khách đến, con đi tìm Trần Lợi, bảo nó lấy xe giúp đưa con đi nhé, sang năm mới ba lại tặng vài món cho nhà hắn xem như là cảm ơn vậy."
Hạ Đàn gật gật đầu, "Dạ, con biết rồi."
"Vậy được rồi, ba đi trước đây, con nhớ nói mẹ một tiếng nhé."
"Dạ, con biết rồi, ba đi đường từ từ một chút."
Hạ Đàn đưa ba đến bên ngoài cửa, qua lát sau mới trở lại khách sạn.
Hạ Đàn đi đến trước mặt Hàn Triệt, cúi thấp người xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, cười khanh khách nói: "Hàn tổng, anh giúp em một việc nhé."
Hàn Triệt nhìn cô, "Chuyện gì?"
Hai mắt Hạ Đàn cong lên, nói: "Tám giờ tối nay em phải ra ga xe lửa đón khách, anh đưa em đi nha."