Tham Luyến

Chương 20 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, "Đón khách sao?"



Hạ Đàn vội gật đầu, "Đúng vậy, ba em có việc phải về quê rồi, trong khách sạn không có ai biết lái xe."



Cô lại cúi người thấp xuống thêm một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Triệt, thanh âm mềm mại lại hỏi thêm một tiếng, "Được không ạ?"



Ánh mắt của cô khiến cho Hàn Triệt nghĩ đến một loại vật nhỏ rất đáng yêu.



Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau cũng không có nói chuyện.



Anh có hơi do dự, tốt xấu gì thì mình cũng là nhân vật uy tín danh dự ở thủ đô, lại chạy đến nhà ga xe lửa đón khách, chuyện này tính là cái gì đây chứ?



Đôi mắt Hạ Đàn vẫn đang trông mong nhìn anh, Hàn Triệt nhìn chòng chọc vào cô, sau một lúc lâu không ngờ bại trận, ".........được."



Hai mắt Hạ Đàn sáng ngời, nhất thời cao hứng đến mức cười rộ lên, "Hàn tổng thật sự là một người tốt."



Hàn Triệt a một tiếng, "Ít nói lời tâng bốc tôi đi."



Anh cúi đầu dùng bữa, Hạ Đàn vẫn như cũ cúi người đứng ở một bên, nghiêng đầu qua nhìn anh hỏi, "Ăn đủ không ạ? Hay anh muốn gọi thêm gì không?"



Hàn Triệt: "Em gói cho tôi thêm một phần, lát nữa tôi lại mang về cho bà nội."



"Được, chờ anh ăn xong rồi em lại đóng gói về cho anh, nếu không sẽ nguội mất." Hạ Đàn tủm tỉm cười.



Hàn Triệt ăn sáng xong, Hạ Đàn liền gói lại một phần và đưa anh đến trước xe.



Hàn Triệt mở cửa xe ra, Hạ Đàn đưa phần thức ăn được đóng gói từ ngoài cửa sổ xe vào cho anh, cười khanh khách, "Cho em gửi lời chào với bà nội Lưu nha, trở về em lại đến thăm bà."



Hàn Triệt đặt cái túi thức ăn lên trên ghế phó lái, quay đầu lại nhìn Hạ Đàn nói: "Đã biết, trở về đi."



Hạ Đàn cong mắt lên, "Ừm, em đi làm việc đây, buổi tối gặp lại."



Hạ Đàn cười và vẫy vẫy tay với Hàn Triệt, vui vẻ mà xoay người chạy đi.



Hàn Triệt ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào bóng lưng vui vẻ của Hạ Đàn. Thật lâu sau, khẽ cười và thu hồi tầm mắt.



Đặt chìa khóa vào ổ khóa, khởi động xe và quay đầu rời khỏi.



Cả một chiều Hàn Triệt cũng không quay trở lại, mà lại ở nhà cũ thôn Tây cùng chơi với bà nội.



Bà nội đã rất lâu không được gặp những người bạn hàng xóm của mình nên ngồi ở vây quanh bếp lò ở trong sân nói chuyện phiếm, anh tựa vào cánh cửa có đôi khi xuất thần, cũng có đôi khi vô tình mà nghe được vài câu.



Buổi tối đêm đón giao thừa, mọi nhà trong thôn đều dán câu đối xuân, trước cửa nhà treo lồng đèn.



Ở nơi nông thôn chất phát này, việc đón mừng năm mới rất có ý nghĩa.



Hạ Đàn đã từng nói quê hương cô rất đẹp, hiện tại anh cảm thấy đích xác là không tệ.



Lúc chạng vạng gần bảy giờ, Hàn Triệt nhận được tin nhắn của Hạ Đàn: [Hàn tổng, chuẩn bị xuất phát nha!]



Hàn Triệt nhìn tin nhắn, cười một tiếng rồi trả lời cô: [Ừm.]



Anh cất điện thoại và đi đến trước mặt bà nội nói: "Bà nội, con có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối con sẽ không trở về, bà nghỉ ngơi sớm một chút."



Bà nội Lưu nghe nói xong ngẩng đầu lên và hỏi: "Muốn đi đâu vậy?"



Hàn Triệt nói: "Có một chút chuyện ạ."



Hàn Triệt không nói rõ, bà nội Lưu cũng sẽ không hỏi thêm, dặn dò nói: "Vậy con đi chậm một chút, bên ngoài vẫn còn lạnh đấy, làm xong việc thì sớm quay trở lại khách sạn."



Hàn Triệt cười cười, gật đầu: "Dạ."



Hàn Triệt lễ phép chào hỏi với những người khách lớn tuổi khác, sau đó mới rời khỏi.



Chạy xe trở lại trên trấn, dừng xe lại bên bờ sông đối diện khách sạn nhà Hạ Đàn, gửi tin nhắn cho cô: [Đi thôi.]



Hạ Đàn đang cùng Thanh Thanh xem TV ở quầy bar, nhận được tin nhắn của Hàn Triệt, hai mắt sáng ngời, lập tức nói: "Em đi đây."



Cô chạy vọt ra bên ngoài, Thanh Thanh ở phía sau hô to: "Đi chỗ nào đó."



Hạ Đàn lớn tiếng trả lời cô: "Đi đón khách."



Hạ Đàn thấy xe Hàn Triệt, chạy thẳng qua.



Cô chạy đến phía trước ghế phụ, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào bên trong.



Cô cúi đầu tự mình gài dây an toàn xong, rồi mới ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn Hàn Triệt, "Hàn tổng, vất vả cho anh rồi."



Hàn Triệt nhìn cô một cái rồi lại khẽ cười, "Ừm, đúng là vất vả thật."



Hạ Đàn mở to hai mắt, nhìn anh nói: "Trở về em sẽ mời anh đi ăn nhé."




Hai mắt Hạ Đàn nhíu lại, cô xoay người lại, chăm chú nhìn anh và nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh không trả lời tin nhắn của em?"



Hàn Triệt nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cô: "Sao? Tin nhắn gì cơ?"



Hạ Đàn nhìn ánh mắt mập mờ của Hàn Triệt, không hiểu sao má có chút nóng, "Anh.... Anh đừng có mà giả bộ."



Hàn Triệt khẽ cười, cũng không trả lời cô. Vòng qua người cô, đi thẳng vào bên trong khách sạn.



Hạ Đàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, cắn chặt môi.



Cô nắm chặt tay và đi theo sau.



Hàn Triệt đã ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.



Cô cầm lấy thực đơn đi qua phía anh, "Hàn tiên sinh hôm nay muốn ăn cái gì ạ?"



Cô đặt thực đơn lên trước mặt anh.



Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nâng mắt lên nhìn cô cười cười: "Hạ tiểu thư có đề cử món nào không?"



Hạ Đàn: "Hạ tiểu thư không biết."



Hàn Triệt: "........"



Hạ Đàn nhìn xung quanh khắp mọi nơi, trái phải không thấy ai cả, đột nhiên cúi thấp người và nhìn Hàn Triệt, ánh mắt chuyên chú mà chằm chằm nhìn anh, "Hàn Triệt."



Khóe môi Hàn Triệt mỉm cười, nhìn cô, "Sao?"



Hạ Đàn khẽ mấp máy môi, cô nhìn anh, sau một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh có thích em không?"



Hàn Triệt nhướng mày, hời hợt mỉm cười, "Hạ tiểu thư rất thú vị."



Hạ Đàn nhíu mày, "Anh có ý gì chứ?"



Hàn Triệt cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là nhìn cô cười.



Hạ Đàn không mò ra được chính xác là anh đang suy nghĩ cái gì, vừa gấp vừa tức, "Câu nói ngày hôm qua anh nói đó, rõ ràng là...."



"Là cái gì?" Hàn Triệt mỉm cười nhìn cô, hỏi ngược lại.



Bỗng nhiên Hạ Đàn cảm thấy dáng vẻ tươi cười của Hàn Triệt rất gợi đòn.



Cô tức giận mà giật lấy thực đơn đem đi.



Hàn Triệt nhịn cười nói: "Tôi vẫn chưa gọi món mà Hạ tiểu thư."



Hạ Đàn nổi giận đùng đùng trở lại quầy bar.



Thanh Thanh có chút sững sờ, "Có chuyện gì vậy?"



Hạ Đàn mấp môi không nói câu nào.



Thanh Thanh không nhịn được cười, kéo kéo Hạ Đàn, nhỏ giọng hỏi: "Em và Hàn Triệt cãi nhau sao?"



Hạ Đàn: "Em với anh ta không có quan hệ gì cả, cãi nhau cái gì được chứ?"



Thanh Thanh: "Vậy em không gọi món cho anh ấy à?"



Hạ Đàn cắn môi, không hé răng.



"A, em gái tiểu Hạ, hôm nay mặc quần áo mới sao, thật xinh đẹp nha." Mấy thanh niên ngày hôm qua từ trên lầu bước xuống, mỉm cười nói với Hạ Đàn.



Hạ Đàn ngẩng đầu lên, lịch sự cười nói: "Cảm ơn anh."



Cô lấy thực đơn bước ra ngoài, "Hôm nay ăn món gì ạ?"



Mấy chàng trai kéo ghế ra ngồi xuống, "Em gái tiểu Hạ có đề cử cho chúng ta món gì không?"



"Được ạ." Hạ Đàn đem thực đơn đặt lên bàn, chỉ vào các món ăn ngày hôm nay, "Hôm nay có sủi cảo, mọi người có muốn dùng không? Có nhân cải trắng, nhân hẹ, nhân nấm hương, cái gì cũng có."



"Để anh nhìn nào-------"



Hàn Triệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhàm chán mà ngắm nghía cái ly trong tay, ánh mắt tràn đầy hứng thú mà nhìn Hạ Đàn.



Hạ Đàn gọi món cho khách xong, cô xoay người lại thì nhìn thấy Hàn Triệt đang nhìn mình.



Hàn Triệt mỉm cười nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, "Em gái tiểu Hạ, lại đây chút."



Ny có lời nhắn nhủ: