Tham Luyến

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hạ Đàn vẫn còn có chút tức giận, nhìn chằm chằm Hàn Triệt cả buổi, sau đó mới đi qua, giọng điệu không tốt hỏi: "Có gì không?"



Hàn Triệt nâng mắt lên, chăm chú nhìn cô rất lâu, khóe môi lộ ra ý cười.



Hình như anh có lời muốn nói, nhưng lại cả nửa ngày cũng không mở miệng, chỉ có cười.



Anh vẫn nhìn cô như vậy, tim Hạ Đàn đập loạn nhịp, không biết đến tột cùng là anh muốn nói cái gì. Cô mím môi, "Nếu anh không muốn nói, em đi đây."



Hàn Triệt nhìn vào quầng thâm dưới mắt cô, khẽ cười: "Ngày hôm qua mấy giờ thì đi ngủ?"



Hạ Đàn mím môi, trợn mắt trừng anh.



Còn không biết xấu hổ hỏi cô nữa chứ?



Hàn Triệt bị Hạ Đàn trừng mắt, một chút cũng không hề tức giận.



Nhìn dáng vẻ trợn mắt của cô, thật đáng yêu.



Cuối cùng anh cũng không trêu chọc cô nữa, nhìn cô và cười hỏi: "Buổi tối có đi chơi chỗ nào không?"



Hạ Đàn sửng sốt, "Cái gì?"



Hàn Triệt khẽ nhướng mày, "Buổi tối không muốn ra ngoài chơi sao?"



"À muốn......" Hạ Đàn không biết anh muốn nói cái gì, ngơ ngác rồi lại vô thức nói: "Đương nhiên muốn."



Đêm nay là đêm ba mươi giao thừa mà.



Hàn Triệt khẽ cười, nhàm chán mà ngắm nghía ly trà trong tay, khóe môi mỉm cười và trộm nhìn Hạ Đàn.



Hạ Đàn nhấp nháy môi, giương mắt nhìn xung quanh rồi mới cúi người xuống, nhìn vào mắt Hàn Triệt, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn hẹn em đi chơi sao?"



Ý cười trên khóe môi Hàn Triệt càng sâu, anh gật gật đầu, "Ừm, xin em gái tiểu Hạ cho chút mặt mũi."



Trong lòng Hạ Đàn chợt nhảy dựng lên, cô nhìn chằm chằm Hàn Triệt, kinh ngạc ngay lập tức.



Nhưng mà rất nhanh, cô liền đứng thẳng lên, hai tay đặt ra sau lưng, rất đứng đắn mà nói: "Em gái tiểu Hạ sẽ suy nghĩ một chút vậy."



Hàn Triệt nhìn cô, nén cười nói: "Ừm, em gái tiểu Hạ suy nghĩ xong thì báo tôi biết nhé."



Hạ Đàn chắp tay sau lưng, xoay đầu lại và quay người bước đi.



Trong nháy mắt khi xoay người đi, khóe môi cô cong lên.



Tâm tình Hạ Đàn vô cùng tốt.



Lúc đi vào phòng bếp, mẹ Hạ đang bận rộn trước bếp, thấy sắc mặt con gái tràn đầy tươi cười bước vào, lại hỏi: "Ba con lại cho con bao lì xì to sao?"



Hạ Đàn cười khanh khách, "Vẫn chưa có ạ." Cô đi vào bếp, vui vẻ nói: "Chúc mẹ năm mới vui vẻ."



Cô đặt tờ giấy ghi món ăn khách đã gọi lên kệ bếp, xoay người lại lấy mấy cái chén trong tủ khử trùng ra.



Bốn cậu thanh niên kia muốn bốn cái bánh nướng, bốn chén sữa đậu nành, còn có bốn phần sủi cảo.



Hạ Đàn bưng chén đi kệ đối diện bếp, cầm cái muỗng thật dài và pha sữa đậu nành vào trong ly.



Mẹ Hạ cầm lấy tờ giấy và nhìn thoáng qua, sau đó đặt sủi cảo mới gói vào nồi nước sôi, thuận miệng nói: "Lúc trước không phải con nói bà nội Lưu đã trở về sao, mẹ đã gói thêm sủi cảo cho bà ấy, đặt ở trong tủ lạnh rồi, lát nữa con đưa đi cho bà ấy nhé."



Hạ Đàn dạ một biết, "Đã biết ạ."




Anh vẫn tiếp tục hút thuốc, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.



Hạ Đàn híp híp mắt, chăm chú nhìn anh một hồi lâu.



Bỗng nhiên, cô sát lại gần, gương mặt cách anh rất gần, cô nâng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của anh, cười khanh khách hô lên: "Hàn tổng."



Hàn Triệt nhíu mày, nâng mắt nhìn cô, "Sao?"



Ý cười trong mắt Hạ Đàn lộ ra, pha thêm một chút đắc ý, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh ghen rồi không?"



Hàn Triệt chăm chú nhìn cô một lúc, ý cười trong mắt cũng nở ra, "Hạ tiểu thư thật biết chơi giỡn."



Hạ Đàn từ từ lùi về sau một chút, hừ một tiếng: "Đừng giả bộ, em biết hết rồi."



Hàn Triệt nhíu mày, cười: "Em biết cái gì?"



Hạ Đàn nhìn anh, giọng điệu khẳng định nói: "Anh thích em."



Hàn Triệt nhìn cô cười, cũng không trả lời.



Anh nâng tay lên sờ sờ lên đầu cô.



Hạ Đàn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của anh, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp.



Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, bỗng nhiên ngón trỏ gõ gõ lên trán cô, "Đi thôi."



Hạ Đàn sửng sốt, "Đi chỗ nào?"



Hàn Triệt nói: "Đi dạo thôi."



Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.



Hạ Đàn đuổi theo anh, "Đi chỗ nào chứ?"



Hàn Triệt: "Đây không phải là địa bàn của em sao, em dẫn đường đi."



Hạ Đàn nói: "Trấn to đến thế cơ mà."



"Vậy tùy tiện mua sắm thôi." Vóc dáng Hàn Triệt cao ráo, chân lại dài, một bước của anh bằng ba bước của Hạ Đàn.



Anh đi lên phía trước được vài bước, quay lại thấy Hạ Đàn vẫn còn chậm rì rì ở phía sau lưng.



Anh dừng lại, "Hạ Đàn."



Hạ Đàn đang cúi thấp đầu suy nghĩ về tình huống hiện tại, nghe thấy giọng nói của Hàn Triệt, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Làm sao vậy?"



Hàn Triệt: "Lại đây."



Hạ Đàn a một tiếng, đi qua.



Cô vừa mới bước qua, bỗng nhiên Hàn Triệt đưa tay ra nắm lấy tay cô.



Anh liếc mắt nhìn cô một cái, "Là ốc sên sao? Bò chậm thế."



Ngực Hạ Đàn run lên, ngẩn người mà nhìn anh chằm chằm.



Gió lạnh từ mặt sông thổi đến, cô cảm thấy đôi má mình dường như nóng lên.