Tham Luyến

Chương 39 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Hạ Đàn không thích những trường hợp như thế này, vừa ồn ào vừa ầm ĩ.



Cô đã ăn no, cầm ly nước ép dưa hấu, tìm chỗ yên tĩnh để ngồi.



Ở khu vực ngồi nghỉ có bày vài chiếc ghế sô pha, xung quanh không có ai.



Hạ Đàn ngồi xuống, cuối cùng có thế yên tĩnh được một chút.



Cô ngẩng đầu lên, cách một đám người nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được Hàn Triệt.



Ở bên cạnh anh có vài người đàn ông, không biết đang nói chuyện gì, đôi khi anh sẽ mỉm cười xã giao.



Nụ cười rất nhạt, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.



Nhiều cô gái đúng ở xung quanh, đều nhìn trộm anh.



Trong lòng Hạ Đàn khẽ buông tiếng thở dài, cô thật sự muốn đem anh giấu đi.



Cô ngồi nghỉ ở sô pha một hồi, nước ép dưa hấu trong ly cũng đã uống hết. Có nhân viên phục vụ bưng khay nước đi vòng quanh bước đến hỏi cô, có muốn uống rượu không.



Hạ Đàn không biết uống rượu, cô lắc đầu, "Tôi muốn một ly nước ép dưa hấu."



Đối phương đáp lời, nói: "Vâng, cô vui lòng chờ chút."



Không bao lâu sau, cậu ta mang đến cho cô một ly nước ép dưa hấu lớn.



Hạ Đàn nhận lấy, ngẩng đầu lên, cong mắt cười, "Cảm ơn anh."



Hạ Đàn cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt cong cong, giống như một vầng trăng non xinh đẹp.

Advertisement / Quảng cáo



Người phục vụ trước mắt cũng bị mê hoặc, thậm chí còn không hiểu vì sao đỏ mặt, lắp bắp nói chuyện, "Không... Không cần cảm ơn. Cô...cô lát nữa nếu cần thêm gì, có thể gọi tôi."



Hàn Triệt xã giao xong, đi đến trước mặt, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn lướt qua người phục vụ ở đối diện Hạ Đàn.



Sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn, ôm lấy ngang eo và cúi đầu hôn cô.



Hạ Đàn hơi sửng sốt, nhưng nghỉ vẫn có người ở đây, theo bản năng đẩy anh ra.



Hàn Triệt lại càng siết chặt eo cô hơn nữa, không coi ai ra gì tiếp tục hôn.



Người phục vụ thấy thế, vội vàng tránh đi chỗ khác.



Lúc này Hàn Triệt mới chịu buông lỏng Hạ Đàn, khẽ cắn một cái ở môi cô.



Hạ Đàn kéo tay anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, "Anh bệnh hả?"



Hàn Triệt lấy ly nước ép dưa hấu trong tay cô, uống một ngụm, tiếp đó mới nghiêng đầu liếc cô một cái, "Ai bảo em tùy tiện cười với người khác?""
Hạ Đàn mím môi, nước mắt cũng từ từ ngừng rơi, nhưng mà đôi mắt vẫn đỏ nhưng con thỏ.



Sau một lúc lâu, Hạ Đàn khẽ thở dài, sờ sờ lên đâu Hạ Đàn, "Trong đầu em cả ngày suy nghĩ cái gì vậy hả?"



Hạ Đàn hít hít mũi, khóc thút thít, không trả lời.



Hàn Triệt cúi đầu hôn cô, ngón tay vái nhẹ nhàng vuốt mặt cô, "Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."



Hạ Đàn nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy anh thấy em rắc rối lắm không?"



"Không có."



"Vậy sao anh lại không để ý đến em?"



Hàn Triệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Anh muốn cho em thời gian để bình tĩnh."

Advertisement / Quảng cáo



"Em không muốn bình tĩnh mà." Hạ Đàn cụp mắt xuống, hai tay nắm áo Hàn Triệt, "Sau này em có không vui, anh phải dỗ em. Em cũng dễ dỗ lắm, chỉ cần anh dỗ em một chút thôi là em sẽ vui vẻ lại ngay."



Hàn Triệt gật đầu, ấn đầu cô vào trong lồng ngực mình, dịu dàng nói: "Anh nhớ rồi."



Hạ Đàn úp mặt vào ngực Hàn Triệt, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.



Hàn Triệt cúi đầu hôn mắt cô, từng cái từng cái một.



Cô nhắm mắt lại, sau đó khẽ nói: "Hàn Triệt, em rất thích anh."



Hàn Triệt gật gật đầu, "Anh biết."



Tối hôm qua Hạ Đàn khóc xong, ngày hôm sau thức dậy, đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào.



Hiếm khi Hàn Triệt không đi đến công ty, lấy cho cô cái túi chườm nước đá, để cô nằm lên đùi anh, giúp em áp lên mắt.



Hạ Đàn sợ lạnh, không muốn làm. Hàn Triệt nhìn cô, nói: "Chờ chút."



Sau đó đứng dậy, lấy một chiếc khăn bao túi nước đá lại, quay trở lại sô pha, lại đặt Hạ Đàn nằm trên đùi anh, láy túi nước đá áp lên mắt cô, "Còn lạnh không em?"



Hạ Đàn đáp, "Đỡ hơn rồi ạ."



Hàn Triệt nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười, "Em đúng là khó hầu hạ."



Vừa thích khóc nhè, lại còn thích làm nũng.



Hàn Triệt nhớ đến tối hôm qua Hạ Đàn khóc trong lòng anh, lại không nhìn được cười rộ lên, cúi xuống hôn lên môi cô một cái, véo cằm cô, khẽ mỉm cười.



Hai tay Hạ Đàn ôm cổ anh, chủ động hôn lại, "Hôn thêm cái nữa đi."