Tham Luyến

Chương 40 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, đại học năm nhất đã kết thúc, Hạ Đàn sắp được nghỉ hè dài hai tháng rưỡi.



Lúc phụ đạo viên thông báo thời gian nghỉ, tất cả sinh viên ngồi ở bên dưới đều hoan hô lên.



Hạ Đàn ngồi giữa đám người vui vẻ nhảy nhót, thở một hơi dài.



Cô thầm nghĩ, kỳ nghỉ hè cũng kéo dài quá đi.



Buổi tối Hàn Triệt có tiệc xã giao, gần mười hai giờ mới trở về.



Lúc về nhà, đèn phòng khách đã tắt, nhưng đèn ở hành lang lầu hai vẫn còn sáng.



Nhưng mà phòng ngủ đã đóng cửa, giờ này chắc là Hạ Đàn đã ngủ rồi.



Đi đến trước bàn trà, cầm ly lên uống miếng nước, rồi sau đó mới đi lên lầu.



Vừa đi vừa cười nút áo sơ mi, lên lầu, lập tức đi đến phòng ngủ, vặn mở cửa, nhìn thoáng qua bên trong một cái.



Trong phòng để một đèn bàn sáng lờ mờ, Hạ Dàn nghiêng người nằm trên giường, đã ngủ say.



Gần đây cô ôn tập thi cuối kỳ, mỗi ngày đều đọc sách đến tận khuya, hôm nay đã thi xong, đoán chừng đã mệt mỏi.



Hàn Triệt bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Advertisement / Quảng cáo



Đi đến cạnh giường, theo thói quen đi lên nhìn Hạ Đàn đầu tiên.



Cô nằm nghiêng, mặt đối với ngọn đèn bàn.



Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chiếu lên mặt cô, cô nhắm mắt ngủ rất say.



Hàn Triệt chăm chú nhìn cô một lát, cười cười, cúi xuống hôn, tay chống ở cạnh người Hạ Đàn, nhẹ nhàng hôn hai cái lên trán và gò má của cô.



Hạ Đàn ngủ chưa sâu, lông mi khẽ run, hơi mở mắt ra.



"Làm em thức à?" Hàn Triệt thấy Hạ Đàn mở mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô và khẽ nói.



Hạ Đàn lắc đầu, vô thức kéo tay anh, "Không có, vốn dĩ là em muốn chờ anh mà."



Đoán chừng là lần này quá mệt, cho nên chờ chờ một hồi đã ngủ gục.



Cô ngồi dậy, "Anh uống rượu sao?"



Vì mới tỉnh ngủ, giọng nói có hơi khàn khàn, đôi mắt hơi ngập nước nhìn Hàn Triệt.



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Uống một chút thôi."


Hàn Triệt cười đáp, "Anh chờ em."



Hạ Đàn: "..."



Hàn Triệt giơ tay lên nhéo nhéo lỗ tai của Hạ Đàn, khẽ cười nói: "Hạ Đàn, chúng ta còn nhiều thời gian."



Hạ Đàn nhìn thấy nụ cười này của Hàn Triệt, từ từ mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức mặt đỏ bừng, "Em... Em không có gấp."



Cô kéo chăn lên che kín cả người, buồn bực nói: "Em ngủ đây."



Hàn Triệt nhìn cô, không nhịn được mà cười thành tiếng.



Cách một tấm chăn xoa xoa đầu cô, anh đây là nhặt được bảo bối gì thế này.



............



Vé máy bay Hạ Đàn về nhà là do Hàn Triệt mua.



Ngày trở về đó, Hàn Triệt lái xe tiễn cô ra sân bay.



Hạ Đàn mè nheo đến phút cuối cùng trước khi đăng ký, lưu luyến không nỡ tạm biệt với Hàn Triệt. Nhìn anh nói: "Anh nhớ phải nhắn tin, gọi điện thoại cho anh đó." Advertisement / Quảng cáo



Hàn Triệt gật đầu, "Được."



"Nếu anh bận cỡ nào, cũng phải gửi tin nhắn cho em đó." Hạ Đàn ngẫm nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm.



Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, sau đó kéo cô vào trong lòng ôm thật lâu, "Yên tâm, anh sẽ gọi điện thoại cho em mà."



Mặt Hạ Đàn dán vào ngực Hàn Triệt, hai tay ôm lấy eo anh, khẽ gật gật đầu.



Không nỡ phải xa nhau, nhưng mà dù có luyến tiếc đến mấy cũng phải đi.



Hạ Đàn và Hàn Triệt ôm nhau một hồi, cuối cùng ngẩng đầu, "Em đi đây."



Hàn Triệt gật đầu, "Xuống máy bay thì gọi điện thoại cho anh."



Hạ Đạn gật gật đầu, ừ một tiếng.



Cô nhìn chằm chằm Hà Triệt một lúc, khẽ mím môi, hít một hơi thật sau, cuối cùng xoay người bước đi.



Trong khoảnh khắc xoay người, đột nhiên cổ tay bị giữ chặt lại.



Cô hơi sững sờ, quay đầu lại, Hàn Triệt kéo cô tiến vào lồng ngực của anh, cúi đầu hôn cô.