Tham Luyến
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Edit: Mini
Beta: Min
Hạ Đàn xung phong đảm nhiệm chức vụ hướng dẫn viên du lịch cho Hàn Triệt, dẫn anh đi dạo một vòng trấn nhỏ, dọc đường còn giới thiệu lịch sử của trấn Thiệu, phong tục và các món ngon đặc sắc ở đây.
Trên đường đều là cô nói chuyện, giọng nói ngây thơ trong trẻo, một khắc cũng không ngừng vang lên bên tai, thật ra cũng không cảm thấy phiền chán mà ngược lại còn rất êm tai.
Nghe cô nói chuyện, giống như nghe hát vậy.
"Hàn Triệt, anh có muốn ăn gì không?" Hạ Đàn nhanh nhẹn chạy nhanh về phía trước, đột nhiên dừng lại, chỉ vào cửa hàng bên đường, quay đầu lại nói với Hàn Triệt: "Quán này làm bánh mứt táo rất ngon."
Hàn Triệt đi qua, liếc mắt nhìn cửa hàng một cái, trước gian hàng có không ít người đang xếp hàng chờ mua bánh.
Anh nâng tay xoa nhẹ phía sau gáy, rồi mới nói với Hạ Đàn: "Tôi không ăn đồ ngọt."
"À, bánh đó ăn ngon lắm." Hạ Đàn có chút tiếc nuối, nhìn về phía quầy hàng một cái, bánh mứt táo nóng hổi thơm ngào ngạt, cô thèm đến nỗi nuốt nước miếng.
"Tôi muốn ăn, anh chờ tôi một chút nha." Hạ Đàn chen vào trong đám người, "Chú Cát, cháu mua mười đồng."
Hạ Đàn đúng là không khoác lác, người ở trấn nhỏ này cô đều biết cả.
Dù đang bận rộn gói bánh cho khách hàng, chú Cát vừa nghe được giọng nói trong trẻo lảnh lót của cô liền ngẩng đầu lên cười ha hả, "Nhóc Đàn đó sao, lại ra ngoài đi dạo à."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Dạ."
Chú Cát: "Khi nào cháu khai giảng?"
Hạ Đàn trả lời: "Đầu tháng chín ạ."
Thím Cát cũng đi đến, vừa tìm tiền lẻ thối lại cho khách vừa cười nói với Hạ Đàn: "Lên đại học thì có thể yêu đương rồi, mau mau tìm bạn trai dẫn về giới thiệu cho chúng ta nhìn nữa chứ."
"Được ạ." Hạ Đàn cũng không thẹn thùng, cong cong khóe miệng, vô thức quay đầu lại nhìn Hàn Triệt.
Hàn Triệt đứng ở bên ngoài, cúi đầu đốt điếu thuốc. Ban đêm gió lớn, anh nâng tay để cản gió giữ lửa.
Đang nhấn bật lửa xuống, tựa như phát hiện có người đang nhìn mình, anh ngước mắt lên.
Hạ Đàn thấy anh nhìn qua, đuôi mắt khẽ cong, nhếch miệng lên cười với anh.
Hàn Triệt sửng sốt một chút, tay đang châm lửa cũng dừng lại.
Giây tiếp theo, liền thấy Hạ Đàn xách túi bánh vui vẻ chạy lại.
Anh im lặng hai giây, thuận tay đem điếu thuốc còn chưa kịp đốt vứt vào thùng rác, cất bật lửa vào túi quần.
Trong túi giấy là bánh mứt táo, Hạ Đàn giống như xem túi bánh là đồ quý giá mà mở ra. Bánh nóng hôi hổi vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút, mùi táo đỏ thơm phưng phức.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt cự tuyệt người phụ nữ đó, trong lòng lập tức vui mừng rạo rực, cắn ống hút tiếp tục vui sướng uống nước trái cây của cô.
Đang uống nước, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên hỏi Hàn Triệt, "Vì sao anh không đồng ý kết bạn với cô ấy?"
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, trả lời: "Tại sao tôi phải kết bạn với cô ta."
Hạ Đàn sửng sốt. À, Tại sao nhỉ?
Hàn Triệt cầm chai rượu rót vào ly, ánh mắt nhìn dòng chất lỏng từ từ chảy xuống, nhàn nhạt nói: " Tôi đến đây là để uống rượu."
Hạ Đàn nghe được thì tâm tình sung sướng, mắt lặng lẽ cong thành hình trăng khuyết.
Hai người ngồi ở quán bar thêm một giờ, lúc trở về đã là mười giờ đêm.
Hạ Đàn và Hàn Triệt cùng nhau về khách sạn, Thanh Thanh và Tiểu Trương còn ngồi ở bên trong quầy bar, đang xem phim trên máy tính.
Thấy Hạ Đàn trở về với Hàn Triệt, Thanh Thanh đứng lên, mặt đầy tươi cười hỏi Hàn Triệt, "Hàn tiên sinh đi chơi vui vẻ."
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, nói: "Hướng dẫn viên không tệ."
Hạ Đàn khẽ giật mình, nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Hàn Triệt đã đi lên lầu rồi.
Giọng nói từ phía trên truyền xuống: "Buổi sáng ngày mai dẫn tôi ra ngoài tìm người."
Hạ Đàn nhớ đến bức ảnh kia, một hồi lâu sau mới gật đầu: "Biết rồi."
Trên lầu truyền đến âm thanh đóng cửa.
Hạ Đàn không khỏi có chút rối rắm.
Người trên ảnh chụp đó cô có thể lập tức dẫn anh tìm được ngay, nhưng vấn đề là, tìm được người rồi, anh sẽ rời đi sao?
Cô đang trầm tư suy nghĩ, Thanh Thanh ở quầy bar đẩy nhẹ vai cô một cái, cười mập mờ, "Hướng dẫn Hạ, người ta có trả phí hướng dẫn cho em không vậy?"
Hạ Đàn hoàn hồn, đắc ý nâng cằm lên: "Anh ấy mời em uống nước trái cây."
Nói xong, xách váy, vui vẻ chạy lên lầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Đàn mắt như sao sáng: "Em đáng yêu như thế này, anh không muốn cân nhắc sao?
Hàn Triệt:...