Tham Luyến

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Edit: Mini



Beta: Min



Tám giờ sáng ngày thứ hai, Hàn Triệt từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Đàn.



Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc được búi củ tỏi trông rất hoạt bát đáng yêu, cả người đều tràn ngập sức sống thanh xuân.



Lúc này là thời điểm dùng bữa sáng, Hạ Đàn bưng khay gỗ, đi qua từng bàn ăn để mang bữa sáng lên cho khách, mỗi khi đưa một món cô đều tủm tỉm cười nói: "Mời cô chú dùng bữa."



Hạ Đàn mặc váy màu vàng nhạt đứng giữa đám người, đôi mắt cong cong tươi cười.



Hàn Triệt nhìn cô, không biết tại sao lại nghĩ đến vịt con nhỏ, cũng có màu vàng nhạt.



Hạ Đàn đưa cho khách một dĩa bánh bao chiên, tự hào giới thiệu: "Đây là món tủ của mẹ cháu, cực kỳ ngon, những chỗ khác không thể bằng đâu."



Bốn cái bánh bao chiên nóng hổi, phía mặt trên của mỗi cái bánh đều được phủ một lớp mè đen và một ít hành lá, hương thơm phưng phức.



Một cái ghế được kéo ra, phát ra tiếng động.



Hạ Đàn nhìn theo hướng âm thanh, ánh mắt lập tức bừng sáng lên, ôm lấy khay vui vẻ chạy đến: "Anh dậy rồi."



Hàn Triệt ngồi dựa vào cửa sổ, nghe vậy "ừ" một tiếng: " Bữa sáng có món gì vậy?"



Hạ Đàn lập tức gật đầu, "Có có có! Anh chờ chút! Tôi đem lên liền."



Hàn Triệt ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nhìn thấy được làn váy màu vàng nhạt trong nháy mắt đã chạy đến sân sau, chạy nhảy còn nhanh hơn cả thỏ.



Hàn Triệt lắc đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn sang nơi khác.



Lật ngược cái cốc đặt trên đĩa lên, cầm ấm trà rót cho mình một chén nước.



Hạ Đàn đi đến phòng bếp lấy cho Hàn Triệt một chén cháo gạo kê nóng hổi, lại cho anh 4 cái bánh bao chiên, lại suy nghĩ, sợ anh ăn không đủ nên lấy thêm 4 cái bánh nữa.



Đặt hết đồ ăn lên khay, đang muốn bưng ra ngoài, đột nhiên thấy mẹ vừa nướng xong bánh nướng, mùi thơm khiến cô phải nuốt nước miếng mấy lần, thế là vội cầm đĩa lấy một cái.



Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cái khay của Hạ Đàn, đầy ắp không còn chỗ chứa.



Bà tưởng do nhiều khách gọi nên cũng không nói gì, thấy Hạ Đàn bưng khay chạy ra ngoài, dặn dò cô: "Con đi chậm một chút, coi chừng ngã."



"Con biết mà!"



Mẹ Hạ nhìn bóng lưng của con gái, lắc đầu cười: "Đã là cô gái lớn rồi mà vẫn còn hấp tấp như vậy."



Hạ Đàn đến đại sảnh thì đi thẳng đến trước mặt Hàn Triệt.



Cô đặt khay lên bàn, sau đó bắt đầu bày từng dĩa lên.



Cô đặt chén cháo gạo kê lên trước. Sợ Hàn Triệt ăn không đủ, cố ý múc một chén đầy, nóng hầm hập, khói tỏa nghi ngút.



Cô bưng lên nhưng vì quá nhiều, suýt nữa đổ ra ngoài.



"Để tôi." Hàn Triệt sợ cô bị bỏng, lên tiếng ngăn cản, anh tự tay bưng chén cháo đến trước mặt mình.



Hạ Đàn cười hi hi, lại lấy thêm hai dĩa bánh bao chiên để lên, nói: "Đây là do mẹ tôi làm, cực kỳ ngon."



Hàn Triệt "ừ", thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"



Hạ Đàn nhìn xung quanh, sau đó cúi thấp người, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: "Không tốn tiền, miễn phí."



Hàn Triệt trước giờ chỉ ở khách sạn cao cấp, bữa sáng đều đã được tính chung với tiền phòng, nghe Hạ Đàn nói vậy, cũng không nghĩ nhiều.



Hạ Đàn đặt dĩa bánh nướng cuối cùng lên bàn, nói: "Bánh này vừa nướng xong, cũng ngon lắm."



Hàn Triệt gật đầu, "Cảm ơn."
Về tới phòng, lập tức ngồi lên trên giường, cởi giày ra kiểm tra chân mình.



Không xem còn đỡ, bây giờ nhìn mới thấy thôi xong rồi.



Lúc nãy cô chỉ muốn nhanh chóng quay về nên vẫn cố gắng chịu đau, bây giờ cả mắt cá chân đều đã sưng lên.



Cô nhíu nhíu mày, trong miệng thầm mắng "thật xui xẻo".



Không nghĩ đến Hàn Triệt lại nói cô giở trò lừa gạt, còn nói cô cần tiền của anh, tức giận không nhịn được cầm lấy cái gối hung hăng đập lên giường mấy cái!



Ai thèm muốn gì tiền của anh ta chứ!



Hạ Đàn ngồi ở trong phòng một lát, lấy nước lạnh đắp lên chân, kết quả đắp hồi lâu vẫn không giảm được chút nào, mắt cá chân của cô đã sưng lên giống như cái móng heo luôn rồi.



Hạ Đàn thầm nghĩ thôi xong đời rồi, vội vàng mang dép lê vào, khập khiễng đi xuống lầu.



Thanh Thanh đang ở quầy bar đăng ký phòng cho khách trọ, ngẩng đầu lên thấy Hạ Đàn khập khiễng bước xuống, vội vàng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Đang yên lành sao biến thành người què rồi?"



Tiểu Trương cũng vội vàng qua đỡ cô: "Em ra cửa có một chuyến mà biến thành thương binh rồi?"



Hạ Đàn nói: "Dẫm phải cục đá nên trẹo chân, chị giúp em lấy rượu thuốc lại đây xoa chút."



Tiểu Trương đỡ Hạ Đàn ngồi lên ghế, sau đó xoay người vào quầy bar tìm rượu thuốc.



Hạ Đàn ngồi trên ghế, một chân buông thõng, một chân để lên mặt ghế.



Tiểu Trương mang rượu thuốc đến, đưa cho cô: "Có ổn không đấy?"



Cô ngồi xổm xuống, nhìn mắt cá chân Hạ Đàn sưng đỏ lên, nhíu mày, "Em dẫm đá trẹo chân thôi mà sao sưng lên như móng heo vậy?"



Hạ Đàn vừa dùng bông gòn thấm rượu thuốc vừa thờ ơ mà nói: "Trẹo chân, lại chạy một đoạn."



Tiểu Trương mở to hai mắt, "Đã trẹo chân mà em còn chạy, không thấy đau sao?"



"Ai da, chị không cần lo cho em, cứ làm việc trước đi." Hạ Đàn lấy bông đã thấm rượu thuốc xoa lên vết sưng đỏ trên mắt cá chân, sức lực vừa phải.



Khách sạn tràn ngập mùi rượu thuốc, Hàn Triệt vừa đến cửa đã nghe được mùi.



Vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Đàn ngồi trên ghế bên cạnh cầu thang.



Thị lực Hàn Triệt rất tốt, liếc mắt qua đã nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Đàn, cô đang dùng rượu thuốc tự mình xoa nắn.



Anh không khỏi run lên.



Thì ra lúc nãy thật sự bị trẹo chân.



Anh bước đến chỗ cô, cúi đầu nhìn xuống, lông mày không khỏi nhăn lại, "Sao mà nghiêm trọng đến vậy?"



Hạ Đàn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Triệt. Nghĩ đến cô có lòng tốt dẫn anh đi tìm người, anh lại hung dữ với cô, lúc đó còn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc căng chặt, "Không liên quan đến anh."



Cô đóng nắp bình rượu thuốc lại, mang dép lê vào đứng dậy, sau đó cầm bình rượu thuốc lên, xoay người khập khiễng bước lên lầu.



Hàn Triệt theo sau, giữ chặt cánh tay cô, Hạ Đàn giống như bị điện giật, lập tức né tránh.



Hàn Triệt: ".......Tôi đỡ cô lên."



Hạ Đàn mấp môi, "Tôi tự đi."



Hàn Triệt vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng khập khiễng của Hạ Đàn, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.



A, tiểu nha đầu thật sự rất khó dỗ dành.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn tổng, những ngày khó dỗ vẫn còn ở phía sau ~ ~