Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 12 : Muốn kết hôn với tôi?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 12



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Đi tới cửa trấn, vừa ngồi lên xe, Cảnh Thắng đã mở một chai nước ra rồi uống liên tục. Giả bộ ép bức thật kích thích. Mấy chiếc xe đều lên đường, những đồng ruộng ngoài cửa xe cứ xa dần. Ở nông thôn chỉ có những chiếc đèn nhỏ, mọi vật cũng vì thế mà mang một màu vàng mờ mịt.



Đến khi nước suối mát lạnh khiến những nóng nảy kia qua đi, Cảnh Thắng mới bất tri bất giác...



Ý thức được...



Một chuyện...



Anh dụi dụi mắt, hướng tới người đang ngồi ở ghế lái xe, giọng bi thương: "Trợ lý Tống, ông đây xong đời rồi, làm thế nào bây giờ?"



Hai tay trợ lý Tống đang đặt trên tay lái chợt căng thẳng, vội hỏi lại: "Sao vậy, giám đốc Cảnh?"



"Tôi hỏi anh..." Cảnh Thắng dựa vào ghế sau, "Có phải lúc nãy tôi rất hung dữ với Vu Tri Nhạc không?"



Trợ lý Tống: "..."



Về cũng về rồi, lời nói ra không thu lại được, bây giờ anh hối hận có phải hơi muộn rồi không?



Trợ lý Tống than thở trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Anh đối với Vu Tri Nhạc..."



Cảnh Thắng ngắt lời anh ta, hăm dọa: "Vu Tri Nhạc là để cho anh gọi?"



"... Đúng là anh đã hung dữ với cô ấy."



"Ừ..." Trong nháy mắt Cảnh Thắng tê liệt trên ghế sau, "Tôi biết! Nhưng tôi phải làm vậy, không nói ra thì sao được? Sao tôi biết đột nhiên cô ấy lại lên tiếng, làm cho người ta ngại chết đi được? Mà cũng không phải, vốn có thể nhìn thấy cô ấy đã rất vui rồi, sao lúc đó không kiềm nén lại nhỉ?!"



Người đàn ông bắt đầu hối hận không thôi: "Dù cô ấy đối với tôi rất hung dữ, còn rất lạnh nhạt, nhưng dù thế nào cô ấy vẫn là phụ nữ. Sao tôi có thể hung dữ với phụ nữ, sao có thể hung dữ với cô ấy chứ?"



Trợ lý Tống nghẹn lời: "Dù sao lời cũng nói ra rồi bây giờ không làm gì được nữa, sau này tìm cơ hội xin lỗi cô ấy vậy."



"Không được, như thế sao được?" Càng nghĩ càng thấy áy náy, Cảnh Thắng ra lệnh: "Quay lại."



Trợ lý Tống giật mình: "???"



"Anh vẫn còn lái nữa?!" Cảnh Thắng vọt người lên ghế trước.



Đột nhiên bên phải nhô ra một cái đầu, trợ lý Tống sợ hãi vội vàng phanh xe lại, quay đầu nói: "Giám đốc Cảnh, bây giờ quay lại làm gì? Nói lời ân hận với cô ấy sao? Anh mới nói ra những lời đó, bây giờ quay lại chính là muốn ăn đánh."



Anh ta đưa mắt nhìn về phía trước: "Còn cả bọn họ nhất định sẽ đi theo nữa, đến đó giống như chịu phạt vậy, nhất định dân ở đó sẽ làm ầm lên."



Ba chiếc xe chở vệ sĩ thấy xe phía giám đốc dừng lại nên cũng dừng lại bên đường, kiên nhãn chờ đợi.



"Không cần, anh bảo họ về trước đi, hai chúng ta quay lại. Tôi quay lại chỉ yên lặng nhìn cô ấy thôi." Cảnh Thắng phiền não xoa xoa tóc: "Mấy người già kia nhất định đã ra về rồi, tôi chỉ muốn xem Vu Tri Nhạc có khóc không."


Anh lại nhìn về phía cô, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt: "Nếu vậy tôi càng muốn có kết quả."



Ánh mắt Vu Tri Nhạc an tĩnh, trả lời: "Phải không? Muốn kết hôn với tôi?" Giọng cô nhàn nhạt, giống như chuyện không liên quan tới mình.



Cảnh Thắng: "..."



...



......



.........



Cảnh Thắng hoàn toàn lâm vào bối rối. Người phụ nữ này đang nói gì vậy?



Kết hôn? Kết hôn cùng cô sao?



Cô ấy nghĩ tới tận đâu rồi? Đột nhiên dọa người như vậy làm gì?



Hôn nhân với anh mà nói là một từ vô cùng xa lạ, cũng mang tính chấn động rất lớn. Đến lúc này mặt anh bỗng chốc đỏ lên, nửa ngày không nói ra được một chữ.



"Được rồi." Vu Tri Nhạc tổng kết, muốn cáo biệt: "Về sớm đi, đừng như vậy nữa."



___



Trở về xe, Cảnh Thắng ngồi ở ghế sau, thần sắc ngưng trọng. Trợ lý Tống ngồi lái xe đằng trước cũng không dám thở mạnh. Dù sao lúc nãy anh ta cũng trốn trong góc tường nghe được cấp trên của mình nói chuyện với người phụ nữ kia.



Lúc sắp về đến trung tâm thành phố, trợ lý Tống mới yếu ớt mở miệng: "Giám đốc Cảnh..."



"Đừng nói chuyện!" Quả nhiên lời nói bị cắt đứt ngay lập tức.



Trợ lý Tống có chút đau lòng, anh ta nhất định phải đề nghị việc này: "Giám đốc, hay là anh đổi người khác đi. Trước kia anh đâu có như vậy, còn rất nhiều phụ nữ mà, cô Vu không xứng với anh."



Cảnh Thắng: "Sao lại không xứng?"



Trợ lý Tống: "..."



"Tất cả mọi điều kiện đều không theo kịp anh." Trợ lý Tống ưu sầu: "Chắc chắn cô Vu cũng hiểu rõ điểm này, nên đã cự tuyệt để anh không theo đuổi nữa."



Cảnh Thắng ngã cả người xuống, nằm trên băng ghế đằng sau, cả người mất hết sức lực.



"Không đâu." Hai tay anh để sau gáy, giọng lầm bầm như đứa nhóc không giận dỗi.



"Vậy anh cho tôi biết lí do vì sao anh thích cô Vu đi, tôi thực sự không hiểu nổi." Là một trợ lý trung thành, trợ lý Tống đi theo cũng thấy mệt mỏi lây.



Người ở đằng sau nhất thời không có động tĩnh gì.



Mấy giây sau lại phát ra tiếng giận dữ xé tan màn đêm: "Con mẹ nó tôi bị coi thường đấy, biết không hả?!"



Hết chương 12.