Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 13 : Anh đã trở về, em cũng quay lại, được không?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 13



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Không biết do lời Cảnh Thắng nói hôm đó trên bàn cơm có ảnh hưởng hay lo lắng em trai ở nhà một mình sẽ làm bậy, mà sau khi lái xe thuê, mấy ngày liền Vu Tri Nhạc sẽ ngủ lại ở phường Trần. Cô không nói với Vu Tri An, mà cơ bản cũng không gặp được cậu. Không biết tên tiểu tử này chơi bời lêu lổng ở đâu, thường đêm mới mò về nhà.



Qua bốn ngày, Vu Tri Nhạc không thấy cậu đụng đến sách vở chút nào. Dĩ nhiên cô cũng không muốn quản em trai mình, mỗi ngày vẫn dậy sớm đến tiệm bánh, bắt đầu công việc của một ngày mới.



Hôm nay Vu Tri Nhạc đến sớm hơn Trương Tư Điềm, nên tự mình dọn dẹp tiệm bánh trước. Nhặt cuốn sách trên ghế lên, lau tủ kính một lần xong thì mặt trời cũng lên tới đỉnh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.



Có tiếng bước chân vang lên bậc thang gỗ, Trương Tư Điềm vừa ngáp vừa bước xuống nhà.



Vu Tri Nhạc nhìn sang: "Hôm qua cậu không về nhà?"



Trương Tư Điềm vẫn còn mặc quần ngủ bằng nhung màu san hô, tiện tay cầm lược chải tóc: "Ừ, hôm qua có một em nhỏ đặt bánh sinh nhật, tớ thức đêm làm cho xong."



Vu Tri Nhạc: "Mấy giờ cậu ngủ?"



Trương Tư Điềm: "Ba rưỡi."



Vu Tri Nhạc hất hàm, giọng hơi ra lệnh: "Cậu lên ngủ thêm đi."



Trương Tư Điềm khoát tay: "Không được, bình thường toàn dậy giờ này, giờ không ngủ thêm được."



Cô đi đến bên quầy bánh, cúi người tìm một lúc, không tìm thấy mới ngẩng đầu hỏi: "Sách của tớ ở đây đâu?"



"Để trên bàn." Vu Tri Nhạc quay lại, đi giặt giẻ lau.



Trương Tư Điềm nâng người, cao giọng: "Ơ, cái này..."



Cô dựa vào cửa phòng làm bánh, mở quyển sách kia ra, cầm món đồ kẹp bên trong vẫy vẫy: "Cậu không thấy cái này hả?"



"Cái gì?" Vu Tri Nhạc quay đầu, vừa vặn nắng chiếu vào nửa mặt cô, nơi đó làn da trắng đến mức trong suốt, "Không để ý."



Trương Tư Điềm tùy ý mở quyển sách ra, trong đó kẹp hai tấm vé: "Đây này, vé mời đấy."



Vu Tri Nhạc: "Ừ?"



"Cậu đoán xem hôm qua ai tới đây?" Trương Tư Điềm đột nhiên nhẹ giọng như nước, muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu.



Cô ấy vòng vo như vậy, Vu Tri Nhạc cũng không để ý, chỉ đáp lại lấy lệ: "Ai?"



"Nghiêm An!" Trương Tư Điềm hào hứng, lại dừng một chút: "Nghiêm An đấy! Cậu tin được không? Anh ấy quay lại rồi, còn đến cửa tiệm của chúng ta nữa!"



Cô bạn tốt phấn khích đến mức này nên cũng không để ý tới Vu Tri Nhạc. Ngược lại, cô như rơi xuống hồ băng, ánh mắt lạnh lùng. Người phụ nữ đứng trước bồn rửa không phát ra âm thanh gì, chỉ một mực im lặng. Giống như chỉ cần động một cái thì thứ gì đó sẽ lập tức bùng lên.



Trương Tư Điềm chú ý đến điểm đó, nói: "Anh ấy hỏi cậu đấy, nhưng lúc đó cậu không có ở đây."



Vu Tri Nhạc cúi thấp đầu, giống như muốn đàn áp tâm tình, một lúc cô mới hỏi Trương Tư Điềm: "Vé mời gì?"




Bời vì em là điều đẹp đẽ, tuyệt vời nhất..."



Mọi người nhìn theo tầm nhìn của anh, Lâm Nhạc nhấp một ngụm rượu, cũng hào hứng cùng mọi người tìm kiếm. Anh ta thấy một người phụ nữ cao gầy, đang đứng ở cầu thang gỗ. Cô đứng dựa vào tường, sắc mặt không vui không buồn, không giận không sợ hãi.



Tại sao lại có chút... quen quen nhỉ?



Gặp ở đâu rồi nhỉ?



Quen thật đấy...



Lâm Nhạc cố sức nhớ lại, lúc này bài hát kia đã đến đoạn cao trào.



"Anh không muốn dừng lại...



Cũng không thể dừng lại..."



Người hâm mộ không ngừng vỗ tay, tán thưởng thần tượng của mình. Trong đầu Lâm Nhạc bỗng nhớ tới một bức ảnh, cả một cái tên nữa.



Anh ta theo bản năng kéo bạn mình bên cạnh, vẫn chưa thông suốt: "Cảnh Thắng! Cảnh Thắng!"



"Làm gì vậy?" Cảnh Thắng chán ghét đáp lại. Lời bài hát này khiến anh đau lòng quá đi.



Lâm Nhạc kéo tay anh, sau đó chỉ về phía trước: "Cậu nhìn xem! Kia có phải người phụ nữ lái xe thuê không? Người phụ nữ Nghiêm An nhìn có phải người phụ nữ lần trước tôi gọi để lái xe thuê cho cậu hay không?"



Cảnh Thắng không nghĩ ngợi mà ngẩng đầu lên ngay. Anh nhìn cô chằm chằm, xung quanh đó khá tối, anh chỉ có thể gắng sức nhìn.



Vào lúc này, điệp khúc của bài hát vang lên:



"Cô nhóc à,



Anh muốn thấy em dưới núi hoa,



Anh muốn nhìn em cạnh tàng cây,



Muốn thấy em trong màn mưa,



Muốn thấy em dưới làn tuyết trắng..."



Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đúng là cô ấy, thực sự là cô ấy. Anh lại gặp được cô ở nơi này. Cảnh Thắng nhìn cô không chớp mắt, hô hấp dồn dập. Trước mắt rất tối, duy chỉ có dáng người cô như tỏa sáng rực rỡ, như có tinh quang bên người vậy.



Tiếng hát vẫn quẩn quanh bên tai anh:



"Cô nhóc của anh, em phải cười thật tươi, em chính là mái nhà của anh,



Cô nhóc của anh, mau quay về nào, anh rất nhớ em,



Mau về nhà nào, cô nhóc của anh. Anh rất muốn thấy em."



Hết chương 13.