Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 15 : Đừng nghĩ nhiều, tôi vẫn là của cô

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 15



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Cúp điện thoại xong, Cảnh Thắng đặt điện thoại di động cạnh gối. Anh nằm quay sang một bên, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc. Một phút, hai phút, ba phút. Sau đó anh lật người lại, kéo chăn đắp qua đỉnh đầu.



Anh mỉm cười trong im lặng, chỉ có cơ thể không ngừng run rẩy. Cứ như vậy một hồi, Cảnh Thắng bỏ chăn ra, hít sâu một hơi rồi nhảy xuống giường, đi dép trong nhà vào nhà bếp.



Anh mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lạnh ra ghế sofa uống từng ngụm một. Uống đủ rồi mới để lại chai nước lên bàn trà, đột nhiên hô lên một tiếng: "Thật dễ chịu!"



Khi bình tĩnh lại, anh ngả ra ghế sofa, với lấy điện thoại di động mở nhóm chat trên WeChat có tên "Trụ cột kinh tế của thành phố Ninh" ra.



Anh bắt đầu nhập tin nhắn:



"Ông đây yêu rồi."



Tin nhắn được gửi đến từ "Một Trong Những Người Đẹp Trai Nhất Vùng".



Nhóm chat vẫn yên tĩnh. Cảnh Thắng gửi thêm một icon ngầu (😎)



Nhõm chat vẫn yên tĩnh như cũ.



Lâm Nhạc không chịu nổi nữa, chỉ đáp lại "..." Chỉ cần nhìn vào mấy dòng "..." là đã thấy có bao nhiêu khinh bỉ.



Cảnh Thắng vẫn tiếp tục điên cuồng gửi tin nhắn: "Các cậu đã bao giờ thích người phụ nữ nào như vậy chưa? Bây giờ tôi thật con mẹ nó cao hứng, không ngủ nổi."



Lâm Nhạc: "...", lau mồ hôi.



Chu Hãn Minh tò mò: "Ai vậy? Người tối nay?"



Cảnh Thắng: "Đúng vậy."



Chu Hãn Minh: "Ở đâu ra vậy? Người mẫu sao? Dáng người cao quá.



Cảnh Thắng: "Không nói cho cậu."



Cảnh Thắng: "Người của tôi."



Lâm Nhạc: "Tôi thật muốn out khỏi nhóm."



Chu Hãn Minh: "Người phụ nữ đó có gì mà lợi hại như vậy?"



Chu Hãn Minh: "Lão Nghiêm cũng chạy đuổi theo, cả cậu cũng nhớ nhung nữa, trước kia không thấy cậu theo đuổi mấy cô em như thế."



Cảnh Thắng: "Mấy cô gái kia có thể giống sao?"



Lâm Nhạc: "Sao lại không giống?"



Cảnh Thắng: "Giống ở đâu? Thấy mấy cô đó là tôi mất hứng."



Lâm Nhạc: "... Cậu mất hứng thì còn đi ngắm mấy cô ấy làm gì?"



Cảnh Thắng: "Trước kia mù mắt."



Lâm Nhạc: "Có người điên rồi, tự mắng chính mình kìa."



Cảnh Thắng không để ý tới lời giễu cợt của Lâm Nhạc, tiếp tục nhắn tin, giọng nói còn vui vẻ đến không kiềm được: "Nhưng đúng là vậy mà, tôi vừa thấy cô ấy liền vui vẻ. Cô ấy nói với tôi hai câu thôi tôi cũng vui chết luôn. Nghĩ đến cô ấy là cười, bây giờ tôi đang như thế đấy. Bây giờ đang cùng các cậu nói chuyện cũng đang cười, dù không biết cười cái gì."



Ba giây sau, "SCC Lâm Nhạc" sửa tên nhóm thành "Đừng để ý tới Cảnh ngu ngốc, ngu ngốc sẽ lây."



Cảnh Thắng: "..."




Nghiêm An khẽ thở dài, xoay người nhường đường rồi nói: "Anh đưa em đi."



Đáp lại lời anh chỉ có tiếng gió gào thét.



___



Đi thẳng một đường, Vu Tri Nhạc đã tới đường Phúc Khang. Nếu muốn đi về trấn nhà cô, nhất định phải đi qua đường này. Đường này nhiều sỏi đá khó đi, hai bên đường là rừng thông và đồng ruộng.



Cô gọi điện lại cho Vu Tri An, rất nhanh đã đến được nơi đó.



Vu Tri Nhạc dựng xe bên vệ đường, Vu Tri An chạy tới trước mặt cô, biểu hiện vô cùng áy náy và ân hận. Phía sau cậu còn có Tề Khải.



Hai cậu thanh niên dong dỏng, chiều cao tương đương như nhau, một người chạy tới trước mặt Vu Tri Nhạc, không khỏi thở dốc.



"Sao rồi?" Vu Tri Nhạc hỏi.



"Em chết mất." Tề Khải xoa xoa mũi: "Sau đây bố em chắc chắn sẽ đánh em."



"Ai trong hai đứa lái xe?" Vu Tri Nhạc ổn định tâm trạng, cô nhớ Tề Khải có bằng lái xe.



Tề Khải đáp: "Vu Tri An lái."



Vu Tri Nhạc: "..."



Nghe vậy, Vu Tri Nhạc túm lấy cổ áo Vu Tri An, trừng cậu: "Em không có bằng còn dám lái xe!"



Vu Tri An biết mình có lỗi, liên tục cầu xin: "Chị, em xin lỗi, em nghĩ đi đường lớn sẽ không sao. Trên đường lại không có nhiều xe, tết năm ngoái em cũng lái rồi, lúc đó không xảy ra việc gì cả."



Cả người cậu ỉu xìu, ngay cả giải thích cũng yếu ớt.



Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Vu Tri Nhạc hít một hơi, buông lỏng tay: "Xe bị đâm kia đâu?"



"Ở chỗ đó." Tề Khải chỉ tay về hướng kia: "Xe em cũng ở đó."



Cậu rất sợ Vu Tri Nhạc giận cá chém thớt lên đầu mình, dù sao cậu cũng đi cùng Tri An. Dù sao chị của Tri An rất hung dữ, còn có võ nữa.



Cách đó không xa có một chiếc xe sang trọng. Có thể thấy xe của Tề Khải đâm ngang chiếc xe kia. Vu Tri Nhạc nhanh chóng quan sát, xác định rõ trách nhiệm thuộc về bọn họ.



"Chị, bọn họ đang gọi điện." Vu Tri An run run: "Họ nói nhất định phải báo cảnh sát, làm sao đây?"



"Không gọi cảnh sát thì thế nào?" Vu Tri Nhạc nhận ra hãng xe kia, logo chữ B kèm với hình đôi cánh màu bạc.



Không có bằng lái xe, không có bảo hiểm xe. Xe nhập khẩu Châu Âu, bao nhiêu tiền mới đền được đây?



Vu Tri Nhạc nghĩ cũng không dám nghĩ đến vấn đề này, nhưng vẫn phải đối mặt thôi. Cô cho tay vào túi áo, hất hàm về phía bên kia: "Đi thôi."



Phải chịu phạt và bồi thường. Chỉ có thể như vậy thôi.



Hai thiếu niên giống như có người để dựa vào, tựa như chết đuối gặp phao cứu sinh, cả hai đều đuổi theo cô.



Bên cạnh chiếc xe sang trọng kia, người đàn ông mặc âu phục đang đứng đưa lưng về phía bọn họ để gọi điện thoại liền xoay người lại.



Vu Tri Nhạc hơi nheo mắt, cô cảm thấy người này hơi quen quen.



Cùng vào lúc này, cửa sổ phía sau của chiếc Bently kia dần dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng noãn của người đàn ông.



Bước chân Vu Tri Nhạc chậm lại một chút.



Không biết do cô nhận ra người này, hay do anh đột nhiên nở nụ cười sáng lạn với cô. Dưới ánh mặt trời, nụ cười này có phần chói mắt.



Hết chương 15.