Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 16 : Để chị cậu làm việc trả nợ đi

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 16



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



"Chiều tốt lành."



Người đàn ông ngồi trong xe không những nở nụ cười mà còn lên tiếng chào hỏi. Giọng nói nhanh nhẹn như súng lên nòng vậy. Tề Khải cùng Tri An có chút nghi hoặc, hai người liếc nhau.



Không biết vị thiếu gia giàu có này bị đụng xe đang thấy tức giận hay khẩu Phật tâm xà nữa. Vu Tri Nhạc liếc nhìn anh, đi vòng sang đầu xe bên kia, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu khục khác. Người đàn ông ngồi sau lập tức dịch sang cùng bên, như vậy có thể nhìn thấy cô qua cửa sổ.



"Chào anh." Cô chào trợ lý Tống.



Trợ lý Tống xoay người lại, sau đó đã nhận ra vì sao ông chủ của mình lại vui vẻ ra mặt như vậy. Vẻ mặt đang lo âu của anh ta bỗng hơi giật mình, lễ phép chào lại: "Chào cô Vu."



Lúc nói lời này còn không tự chủ mà hơi cúi gười xuống. Thấy người đàn ông mặc âu phục có thái độ cung kính như vậy, hai thiếu niên cùng trố mắt nhìn nhau, không rõ sự tình thế nào.



"Này, sao cô không nói chuyện với tôi?" Người đàn ông trong xe mở cửa sổ, trong lòng bất bình.



Vu Tri Nhạc quét mắt nhìn qua nhưng vẫn không nói gì, chỉ quay đầu gọi Vu Tri An lại. Thiếu niên nhanh chóng chạy đến, đầu cúi gằm, bày ra tư thế nhận sai.



"Vừa rồi là nó lái xe sao?" Vu Tri Nhạc hỏi trợ lý Tống.



Trợ lý Tống gật đầu: "Phải."



"Xin lỗi đi." Vu Tri Nhạc nghiêm nghị.



"Lúc nãy... đã xin lỗi rồi..." Vu Tri An giải thích.



Coi như không nghe thấy, Vu Tri Nhạc đưa tay ra ấn gáy em trai xuống, khiến người cậu cúi xuống thấp hơn: "Nói xin lỗi cho tử tế vào."



Lòng bàn tay cô rất lạnh, chạm vào khiến cả người Tri An cũng run lên.



Trên đỉnh đầu như có sức nặng ngàn cân, Vu Tri An cúi đầu xuống thật thấp, ngập ngừng: "Tiên sinh, thật xin lỗi. Xin lỗi anh..."



"Cô Vu..." Trợ lý Tống không hiểu lắm: "Đây là?"



Vu Tri Nhạc mím mối: "Nó là em trai tôi."



Trợ lý Tống kinh ngạc mắt chữ a miệng chữ o. Cô vừa nói ra lời này, người không ngồi yên trong xe đã đẩy cửa bước ra. Vung tay đuổi trợ lý đi, anh đứng vào đúng vị trí của anh ta lúc nãy, đứng trước mặt Vu Tri An đang cúi đầu, không dám ngẩng lên.



"Đây là em cô?" Giọng anh có phần mong đợi.



"Ừ." Vu Tri Nhạc đáp.



Cảnh Thắng: "Em ruột?"



Vu Tri Nhạc: "Ừ."



Cảnh Thắng chớp mắt vài cái, đúng là ngoài dự đoán.
Vu Tri Nhạc không nói thêm gì nữa, tiếp tục im lặng.



"Được rồi." Cảnh Thắng ngoắc tay với trợ lý Tống: "Anh chờ ở đây, người của cửa hàng 4S đến thì cho họ kéo xe về."



"Cứ nói là đâm phải cây." Anh đảo mắt một vòng: "Tìm bừa cái cây nào không vừa ý là được."



"Vâng." Trợ lý Tống nghe lệnh.



Cảnh Thắng quay đầu nhìn Vu Tri An: "Nín khóc rồi à?"



Cậu nhóc cứng đờ người, giọng yếu ớt: "Cảm ơn..."



Anh hừ lạnh: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn chị cậu, tôi cũng không giúp cậu. Đi thôi."



Cảnh Thắng nhìn Tề Khải dúm vào một góc từ nãy: "Các cậu lái xe về đi."



"Ơ!" Thiếu niên vội vàng gật đầu, quay đầu muốn chạy ngay vào minivan, về nhà sẽ đội ơn Bồ Tát.



"Đứng lại." Cảnh Thắng gọi cậu: "Chắc cậu có bằng lái chứ?"



Tề Khải gật đầu cười: "Đương nhiên là có."



"Ừ." Cảnh Thắng yên tâm, gật đầu: "Hai cậu mau quay về, đi mau."



Nhanh lên một chút, đi nhanh đi, thật chướng mắt.



Bất kì ai là đàn ông bên cạnh Vu Tri Nhạc... À không, trừ anh ra thì ai cũng đều rất chướng mắt.



Trợ lý Tống có một nghĩ vấn suy nghĩ đã lâu, bây giờ mới không nhịn được hỏi: "Giám đốc Cảnh, tôi đến cửa hàng 4S, hai cậu nhóc lái xe về rồi, còn anh thì sao?"



"Đương nhiên tôi sẽ đi với lái xe mới nhận chức." Anh nói khoác mà không biết ngượng, nhanh chóng nhập vai.



Trợ lý Tống: "..."



Cảnh Thắng nói: "Tôi vốn có hẹn bàn bạc với trưởng trấn Từ, phải đến phường Trần một chuyến."



Sau đó nhìn về xa xa, giọng sốt ruột: "Cuối cùng lại mất thời gian ở đây."



Than thở, lại than thở.



Nói như gấp gáp lắm vậy...



Vu Tri Nhạc nhìn vào mắt anh, mở miệng nói: "Đi, tôi đưa anh về trấn."



Hết chương 16.



Tác giả có lời muốn nói:



Giám đốc Cảnh: Con mẹ nó tôi vui chết đi được, thế mà phải nín nhịn làm bộ làm tịch.