Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 17 : Làm dây an toàn cho cô

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 17



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Cảnh Thắng đi với Vu Tri Nhạc, tới gần mô tô ở bên vệ đường. Vu Tri Nhạc quay đầu nhìn anh, anh liền quay ngoắt mặt đi, giả vờ nhìn dãy núi phía xa.



"Sao?" Vu Tri Nhạc hỏi.



"Không, không sao." Cảnh Thắng đáp hời hợt.



Nén cười còn khổ hơn nhịn đi vệ sinh nữa.



Vu Tri Nhạc lại quét mắt nhìn anh một cái, gỡ mũ bảo hiểm màu đen trên tay nắm xe xuống, không nói gì mà đưa tới trước mặt anh.



Cảnh Thắng liếc mũ trong tay cô, hỏi: "Cô không đội sao?"



"Chỉ có một cái thôi, cầm đi." Vu Tri Nhạc đưa mũ về phía trước.



Hai tay Cảnh Thắng vẫn cắm trong túi áo, không nói gì, cũng không nhận lấy mũ.



Thấy anh không động đậy, Vu Tri Nhạc hạ giọng hỏi: "Anh không đội sao?"



Người đàn ông nhất thời trợn mắt: "Sao có thể? Đừng nực cười, sao tôi có thể đội cái thứ đồ chơi này?"



Vu Tri Nhạc như nghĩ gì đó, gật đầu, cầm lại mũ bảo hiểm: "Cúi xuống."



"Hả?" Cảnh Thắng không hiểu ý cô.



"Cúi đầu thấp xuống." Cô nhắc lại.



Cảnh Thắng cau mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống một chút, cúi xuống ngang tầm mắt cô.



Vu Tri Nhạc nâng cao cánh tay, hơi chần chừ nhưng vẫn đem mũ đội lên cho anh. Lúc này Cảnh Thắng vẫn chưa kịp phản ứng lại.



Lúc này Cảnh Thắng đã đội mũ bảo hiểm kín mít, có chút bất ngờ với hành động của cô, cũng có chút xấu hổ. Cả mặt anh bị mũ bảo hiểm bao kín, chỉ lộ ra hai mắt.



Anh nhìn chằm chằm Vu Tri Nhạc, chớp mắt mấy cái.



Ngây ra đến ngốc luôn rồi.



Bị biểu cảm của anh chọc cười, Vu Tri Nhạc lơ đãng cong khóe môi, đưa tay hạ kính chắn của mũ bảo hiểm xuống, vẫy tay: "Lên xe đi."



Cảnh Thắng vẫn bất động như cũ, nói đúng hơn là, vẫn đứng nguyên tại vị trí lúc nãy.



Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi.



Có điều kéo cả kính chắn gió của mũ bảo hiểm xuống nên gió không lọt vào được, lúc này đầu anh như ở trong phòng sauna vậy, không ngừng nóng lên.



Cũng bởi người phụ nữ kia vừa cười với anh.




Kính bên ghế phụ hạ xuống, Cảnh Thắng ngồi bên trong nhíu mày với cô: "Cất mô tô của cô vào trong, chúng ta lái xe này về."



Lúc này, trợ lý Tống ngồi ghế sau cũng cười tủm tỉm: "Cô Vu, lại gặp rồi."



Vu Tri Nhạc chần chừ một lát, sau đó vẫn đồng ý, cất xe đi chỗ khác. Lúc trở lại, tay cô đã trống trơn. Cô mở cửa ngồi vào vị trí lái xe.



Vu Tri Nhạc chưa lên đường vội, cô tìm hiểu và làm quen với xe một chút, sau đó mới đạp ga, đi từ từ trên đường.



Trợ lý Tống thoái mái ngồi phía sau, vui vẻ nhìn về phía xa, không khỏi cảm khái: Lâu lắm hai tay mới được giải phóng, thật khiến lòng người ta vừa thoải mái lại vừa mất mác.



Xe đi được một lúc, không tăng tốc quá nhanh, cũng không phanh gấp, làm cho người ta có cảm giác rất vững vàng. Trợ lý Tống yên lòng, để cô ấy lái xe cho giám đốc Cảnh chắc sẽ không có vấn đề gì.



Sau đó anh ta nghe thấy người ngồi ở vị trí lái xe gọi: "Cảnh Thắng."



Giọng không lớn không nhỏ, còn dám gọi đích danh giám đốc của anh ta.



Có điều giám đốc Cảnh cũng không tức giận, chỉ hỏi lại: "Sao nào?"



Vu Tri Nhạc hỏi: "Anh nhất định phải ngồi như thế à?"



Ngồi thế nào?



Trợ lý Tống hướng mắt về phía ghế phụ của giám đốc Cảnh, thấy anh đổ nghiêng cả người về phía trước, tay chống sau đầu, nhìn cô Vu không chớp mắt.



Trợ lý Tống cong môi, đáy mắt lóe lên, coi như không thấy đi vậy.



Cảnh Thắng lắc đầu, cà lơ phất phơ: "Không được sao, tôi cứ ngồi như vậy đấy, cô có ý kiến?"



Vu Tri Nhạc hít sâu một hơi, liếc mắt qua, lời ít ít nhiều: "Anh ngồi như vậy tôi không nhìn được kính chiếu hậu bên ngoài."



"Thật sao?" Cảnh Thắng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế: "Vậy đừng nhìn kính chiếu hậu nữa, nhìn tôi đi."



Dù sao anh cũng đẹp trai mà, đúng không?



Vu Tri Nhạc: "..."



"Giám đốc Cảnh, đang ở trên xe mà." Trợ lý Tống tận tình khuyên bảo: "Anh muốn một ngày hai lần gặp tai nạn sao?"



Đúng là sát phong cảnh, Cảnh Thắng liếc mắt, tựa người vào ghế. Nhưng dù là vậy, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về người phụ nữ đang lái xe.



Mỗi khi đổi đường, chỉ cần nhìn sang kính chiếu hậu bên phải, liếc mắt cô cũng thấy được một người... đang cười tủm tỉm.



Bởi nụ cười ấy quá chói mắt nên không nhịn được lại liếc qua. Không biết có gì hay, có gì buồn cười đây? Vu Tri Nhạc không hiểu nổi.



Dĩ nhiên cô không biết trong đầu Cảnh Thắng đang nghĩ: Người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy? Hút thuốc đã đẹp rồi, lái xe cũng đẹp nữa.



Ai... Cảnh Thắng đúng là Cảnh Thắng mà, mắt nhìn cũng chuẩn quá đi.



Hết chương 17.