Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 18 : Người phụ nữ này thật khó thu phục

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 18



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Đưa trợ lý Tống về ven đường khu nhà xong, cô lại đưa Cảnh Thắng đi về phía quảng trường Trung Sơn.



Cảnh Thắng: "Vu Tri Nhạc." Khi xe đang dừng đèn xanh đèn đỏ, Cảnh Thắng chợt gọi tên cô.



Vu Tri Nhạc nhìn thẳng phía trước: "Sao?"



"Giờ chỉ còn hai chúng ta thôi." Ý cười trong lời nói nhanh chóng lan tràn ra cả khoang xe, người ngồi ở ghế phó lái thật vui vẻ.



Ánh mắt Vu Tri Nhạc bình thường: "Thì?"



"Không có gì." Cảnh Thắng bật nhạc lên, là bài hát tiếng Anh, giọng nữ ca sĩ nhẹ nhàng êm dịu: "Chúng ta trò chuyện nhé?"



Đèn xanh bật lên, Vu Tri Nhạc nhấn ga, đáp: "Anh nói đi."



"Người hát ballad kia tìm cô sao?" Anh hỏi.



"..." Vu Tri Nhạc phát hiện anh luôn để ý đến những vấn đề không chút "dinh dưỡng", nghĩ ngợi chốc lát, cô đáp: "Không."



Cảnh Thắng chỉ tay về phía cô, giọng chắc chắn: "Chắc chắn anh ta đã tìm cô. Trông cô chần chừ kìa."



Vu Tri Nhạc: "..."



"Còn muốn lừa tôi, tôi thế nhưng là sếp của cô đấy." Cảnh Thắng khinh thường, lông mày nhíu chặt: "Người đàn ông kia thật con mẹ nó phiền phức."



"Tôi không để ý tới anh ấy." Để anh không nhắc lại chuyện này nữa, Vu Tri Nhạc nhanh chóng loại bỏ hoàn toàn những cơ hội có thể bị anh chất vấn.



"Thật không?" Cảnh Thắng đột nhiên nở nụ cười, lúc này ca khúc tiếng Anh kia cũng đang đến đoạn cao trào.



Sau một hồi chất vấn, trong xe phát ra âm thanh của đoạn nhạc nhẹ nhàng.



"Bài này đi." Cảnh Thắng chọn bài hát.



Vì yêu thích âm nhạc, Vu Tri Nhạc biết khá nhiều bài hát, khúc nhạc dạo vang lên cô đã biết đó là bài nào.



Ca sĩ đang hát đến câu "A best day of my life..." Lúc nãy Cảnh Thắng nhắm mắt, khuôn mặt mãn nguyện tự nhủ: "Đúng vậy, chính là cảm giác này."



Vu Tri Nhạc liếc anh một cái: "..."



Đồ thần kinh.



___



Đưa tiểu thiếu gia về đến nhà xong, Vu Tri Nhạc cũng về phòng trọ. Một ngày khó nhọc dài đằng đẵng, cô thấy hơi mệt nên không ra ngoài lái xe thuê nữa.
Chữ thứ hai chưa kịp phát ra, cô đã im lặng. Bởi người đàn ông trẻ đang dựa lưng vào ghế ngủ, mặt vẫn nghiêng về phía cô, có điêu hai mắt đều khép lại. Khó trách nửa đoạn đường về sau lại yên ổn như vậy.



Vu Tri Nhạc dừng xe xong, nhẹ nhàng dừng động tác. Cô ngắm Cảnh Thắng đang nhắm mắt, hơi thở an ổn đều đều, có vẻ như ngủ rất say, không hề đề phòng chút nào.



Hơn 9 giờ mới bắt đầu đi, so với đa số người khác đã là muộn rồi, sao vẫn không ngủ đủ? Vu Tri Nhạc đang nghĩ có nên đánh thức anh dậy hay không.



Cô cầm điện thoại, mở lên xem giờ.



09:55.



Cô nhìn về phía trước, thở dài một cái, quyết định để anh ngủ thêm 5 phút nữa, sau đó lấy điếu thuốc ra ngậm hờ.



Vu Tri Nhạc dập tắt lửa, thở ra một hơi khói.



Không giống phía trên ồn ào, huyên náo, toàn bộ ga-ra xe đều im ắng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tiến vào.



Có vẻ như đã lâu rồi, cô đều liều mạng đi lái xe thuê cho người ta, một ngày nghỉ ngơi thôi cũng là xa xỉ, làm việc bán mạng chỉ vì muốn có cuộc sống ấm no hơn. Cô có chút ghen tị với người này, được sinh ra trong gia đình giàu có, muốn ăn, muốn ngủ, muốn phung phí tiền của đều không thành vấn đề. Cuộc sống cũng không mấy buồn lo, không tim không phổi.



Cô đang suy ngẫm, bỗng bị tiếng mê man của người đàn ông bên cạnh cắt đứt: "Nước, cho tôi nước..."



Vu Tri Nhạc hoàn hồn, lấy chai nước đưa vào tay anh. Cảnh Thắng vẫn không mở mắt, tỏ vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên nắm lấy tay đang cầm nước của cô.



Vu Tri Nhạc giật mình, chai nước trong tay cũng rơi xuống, lăn xuống chỗ để chân của ghế phó lái.



Cô vừa muốn rút tay ra, Cảnh Thắng đã đổi thành giữ bằng hai tay, trong miệng vẫn mơ hồ giục giã: "Nước đâu, sao không cho tôi nước..."



Dĩ nhiên, mắt anh vẫn nhắm như cũ, giọng điệu cũng nửa tỉnh nửa mơ. Vu Tri Nhạc cười nhạt, tiếp tục muốn kéo tay mình về, không ngờ anh giữ càng chặt hơn, chính là không muốn thả ra.



Mắt người đàn ông ngậm ý cười, thừa nhận mình có ý đồ xấu: "Đừng rút lại, cho tôi nắm một chút. Ba giây thôi là được rồi."



Vu Tri Nhạc nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt hơi lạnh. Có điều cô không rút tay lại nữa.



Cảnh Thắng như nói mơ: "Ba giây, tôi đếm đây..."



"Một giây, một phẩy một giây, một phẩy hai giây..."



Fuck.



Vu Tri Nhạc rút mạnh tay về, còn suýt nữa khiến anh nhào về phía cô.



Ơ kìa?



Cảnh Thắng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đã tức giận của Vu Tri Nhạc, anh không khỏi cong môi. Người phụ nữ này thật khó thu phục.



Có điều, anh vẫn thích.



Hết chương 18.