Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 2 : Kẻ ăn vạ

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



LY THỨ 2



Hôm sau, Cảnh Thắng choàng tỉnh thấy cả người bủn rủn. Đầu đau như muốn nứt ra, bên cổ cũng thấy đau. Anh trở mình, rầm rì một tiếng rồi ôm chăn lăn lộn hơn nửa ngày mới có sức ngồi dậy.



Sao lại bị như vậy?



Đầu óc Cảnh Thắng trống rỗng. Ký ức chỉ dừng lại ở cảnh bãi đỗ xe hôm qua, anh chân thành mời cô gái kia lên nhà "ngồi" một lúc, sau đó thì sao?



Nghĩ tới đây, Cảnh Thắng cúi đầu một cái.



"Mẹ nó!" Đau quá đi mất.



Hít sâu một hơi, anh sờ tay lên cổ, bị đau chỗ này sao? Anh cũng không dám dùng nhiều lực để xoa. Không lẽ bị sái cổ?



Càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, Cảnh Thắng nhíu mày. Xoay xoay cổ một chút, từ từ thở ra một hơi rồi xoay người xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.



___



Chuẩn bị xong xuôi đã là giữa trưa, anh mặc áo khoác, cầm cặp giấy tờ rồi vào thang máy xuống tầng 1 của chung cư.



Lúc ra khỏi, Cảnh Thắng soi mình trong gương phản chiếu màu vàng của cửa thang máy. Thấy hình tượng của mình đã hoàn hảo rồi mới sải bước về phía đại sảnh. Nhưng mới đi được hai bước, anh lại không nhịn được quay về. Nhìn lại mình trong gương một lúc rồi thu hồi tầm mắt.



Chậc. Đúng là không thể nhìn lâu.



Đẹp trai tới mức chói mắt luôn rồi.



Một tay nhét vào túi áo thong dong đi tới đại sảnh, bác bảo vệ An vừa cười vừa chào anh: "Cảnh tổng, hôm qua cậu uống nhiều thật đấy."



Cảnh Thắng dừng bước, chớp mắt một cái: "Dạ?"



"Cậu mà ngủ bên ngoài thì to chuyện rồi." Nếp nhăn trên mắt bảo vệ An càng giãn ra: "Hôm qua cậu ngã ở bậc thềm đại sảnh rồi ngủ mất, phải trả tôi tiền boa vì đưa cậu lên gác đấy nhé."



Cảnh Thắng: "..."



"Ở chỗ đó sao?" Cảnh Thắng không dám tin hất cằm một cái, bậc thềm vững chắc bằng đá cẩm thạch kia lấp lánh dưới ánh mặt trời.



"Đúng vậy." Bác bảo vệ đáp.



"..." Cảnh Thắng không hiểu nhưng cũng không hỏi lại bác bảo vệ mà đi thẳng ra cửa.




Mới vừa đi được vài bước, điện thoại di động đã rung lên. Vu Tri Nhạc dừng tay một lát, liếc mắt qua túi áo. Trương Tư Điềm cười cười lộ cả hai lúm đồng tiền, hất cằm ý nói:"Cậu nghe đi."



Để bánh kem lại, Vu Tri Nhạc lấy điện thoại di động ra. Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ, lại là số máy ở đây. Không chút do dự, Vu Tri Nhạc đã ấn bắt máy: "A lô?"



"Cô là Vu Tri Nhạc à?" Giọng nói của người đàn ông này có chút quen tai, hình như đã nghe được ở đâu rồi, chỉ có giọng điệu của anh lộ ra sự bực bội, khí thế bừng bừng giống như đòi nợ vậy.



"Phải." Cô lên tiếng hỏi lại:" Anh là ai?"



"Bố của cô." Câu trả lời khiến người khác giật mình.



Vu Tri Nhạc nhíu nhíu mi.



Bị bệnh thần kinh sao? Vu Tri Nhạc muốn ngắt điện thoại.



Cô đang muốn ngắt điện thoại trước, đối phương đã nói to hơn, khí thế cũng tăng vọt: "Có nhớ tôi là ai không? Có phải sợ tới mức muốn cúp điện thoại không? Nếu không sợ thì đi tìm hiểu người có tên Cảnh Thắng xem."



Anh cười một tiếng, trong lời nói đều là sự khinh khỉnh: "Cũng không xem lại xem mình là ai. Đánh người say không có năng lực phản kháng như tôi mà vẫn dám sống thoải mái sao? Đừng có mơ."



Vu Tri Nhạc bừng tỉnh, thì ra là anh ta.



Tối hôm qua thật ngu ngốc.



Cô làm lái xe thuê cũng đã 3 năm, nhiều lần gặp được chủ xe, họ vừa thấy cô xinh đẹp liền háo sắc mà động tay động chân. Phương pháp đối phó với bọn họ rất đơn giản, chính là không nhiều lời mà lập tức đánh ngất. Hiệu quả cũng rất nhanh chóng.



"Thấy cô là phụ nữ, tôi cho cô cơ hội xin lỗi. Hãy nói anh Cảnh, tôi biết lỗi rồi. Nói không chừng tôi sẽ mềm lòng mà không so đo với cô nữa..."



Đối phương vẫn không ngừng lải nhải nhưng Vu Tri Nhạc không nghe được bao nhiêu. Cô mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào mà cúp máy.



Thấy anh ta trẻ tuổi, xem chừng vẫn còn non nớt. Tối hôm qua cô đã nương tay với anh ta rồi. Vu Tri Nhạc đem điện thoại di động để sang một bên, tiếp tục chuyên tâm đóng gói bánh kem.



Lại rung thêm lần nữa, điện thoại ở trên bàn rung đến nghiêng ngả. Không tới 2 giây sau lại rung lên tiếp, nhìn vậy thôi cũng thấy đối phương gấp gáp đến mức nào.



Để bánh ngọt vào hộp giấy, Vu Tri Nhạc vươn tay ra dập tắt cuộc gọi, không trả lời điện thoại.



Trương Tư Điềm đứng cách đó tò mò hỏi: "Ai vậy?"



Vu Tri Nhạc rũ mắt, hời hợt nhả ra ba chữ: "Kẻ ăn vạ."



Hết chương 2.



Tác giả có lời muốn nói: Nhiều lần bị từ chối, bạn Tiểu Cảnh ba tuổi đấm ngực giậm chân: Ông-đây-rất-tức-giận!!!!