Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 35 : Mọi người thấy anh ấy ngốc, tôi lại vừa vặn thích đồ Ngốc

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 35



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Gần tới chiều, Cảnh Thắng đề nghị hai người đi ăn cơm trưa.



Anh kích động yêu cầu cô cùng làm mọi chuyện, muốn cùng Vu Tri Nhạc hoàn thành những hoạt động trong một ngày.



Nhắc tới chuyện này cũng thật thần kỳ, lớn như vậy rồi, Cảnh Thắng chưa từng nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy một cô gái dáng dấp đẹp thì đương nhiên sẽ tiêu tiền vì cô ấy, rồi chứng kiến cô gái đó xà vào tất cả các nhãn hiệu túi lớn nhỏ, cười vui vẻ thỏa mãn với anh. Anh cũng sẽ chiều chuộng các cô ấy, ngủ cũng các cô ấy nhưng chưa từng nói lời yêu.



Với Vu Tri Nhạc thì không giống vậy, anh không có lí do để danh chính ngôn thuận tiêu tiền vì cô, nếu có thì cũng chỉ khiến anh thấy hổ thẹn mà thôi.



Điều này cũng thật kì lạ, một người phụ nữ không có tiền, thậm chí có thể nói là nghèo khổ cùng cực, mỗi ngày đều một lòng miệt mài kiếm tiền. Trên người cô không có tiền, nhưng lại có một loại mùi hương khiến anh không cưỡng lại được, giống như hương vị "Bạch trà" Bulgari vậy. Anh đi bên cạnh cô sẽ không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, thời điểm nắm tay cô, anh cũng cảm giác như mình là chú chim lưu lạc tìm được về tổ.



Nghĩ tới đây, anh không khỏi đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, cô đang đứng đó rất chân thực.



Trong thang máy chật chội đầy người, cô đứng thẳng tắp và yên tĩnh, trên mặt cũng không có mấy biểu cảm dư thừa.



Anh huýt sáo hai tiếng về phía cô, hai tiếng ngắn ngủi nhưng ngả ngớn. Âm thanh này nhanh chóng khiến đám người xung quanh cũng chú ý tới anh.



Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn, khóe miệng khẽ mở: "Sao vậy?"



Cảnh Thắng: "Ba mươi giây không thấy mặt em, muốn nhìn."



Nói ra lời này mà không đỏ mặt, những người xung quanh: "..."



Có một thanh niên trong đám người đó tuổi tác cũng không sai biệt với Cảnh Thắng, cao giọng nói: "Cảm ơn người anh em đã chỉ giáo!"



Sau đó bạn gái anh ta ngượng ngùng kéo anh ta trở về. Mọi người cười ầm lên.



Cửa thang máy mở ra, mọi người cũng dần dần tản ra ngoài. Không gian vốn chật trội lại trở nên rộng rãi.



Cảnh Thắng lôi kéo tay Vu Tri Nhạc, khiến cô dựa vào anh một chút. Vừa làm xong động tác này, ngoài cửa bỗng có tiếng gọi anh: "Tiểu Thắng nhi!"



Là giọng phụ nữ.



Lúc đầu Cảnh Thắng hơi kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Vu Tri Nhạc để ý đến biểu cảm của anh, cũng nhìn theo.



Đứng bên ngoài cửa là một nam một nữ, người phụ nữ có mái tóc xoăn, hai chân dài thẳng tắp, mặt trang điểm kĩ càng, hơn nữa còn đi một đôi bốt cao đến đầu gối, tạo ra cảm giác khiến người khác không dám lại gần.



Còn người đàn ông... Vu Tri Nhạc mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.



Rất nhanh, cô đã nhớ ra nhờ chiếc kính mắt. Đây chính là người đã gọi lái xe thuê giúp Cảnh Thắng vào đêm đó.



Người đàn ông đeo kính mặt đầy kinh ngạc: "Trùng hợp quá."



Cảnh Thắng: "Đúng vậy."


Vu Tri Nhạc thu mắt.



"Thấy không?" Cảnh Thắng ngay lập tức khoe khoang: "Còn không thừa nhận tôi đẹp trai? Bạn gái tôi cũng phải nhìn tôi để ăn cơm, lấy sắc đẹp thay cơm."



Câu này ngay lập tức nhận được oán hận từ Lâm Nhạc.



Vu Tri Nhạc bật cười, không biết phải làm sao. Ai...



___



Buổi chiều, Cảnh Thắng đưa Vu Tri Nhạc về nhà.



Người đàn ông quấn quít mãi không thôi, chốc chốc lại ôm một cái. Cuối cùng Vu Tri Nhạc phải dứt khoát mới tách tên nhóc dính người này ra được.



Đi mô tô trở về con đường quen thuộc, Vu Tri Nhạc nới lỏng tay ga để tốc độ xe giảm bớt. Từ tối qua tới giây phút này, mọi chuyện như một giấc mơ, cuối cùng cũng phải tỉnh lại thôi.



Ánh chiều tà từ phía Tây chiếu xuống, trời và đất đều nhuộm một màu đỏ ảm đạm. Đầu năm mùng Một, các nhà đều mở cửa đi chúc tết hàng xóm, bọn họ còn không quên đem kẹo đi tặng cho những đứa trẻ.



Vu Tri Nhạc đỗ xe, tháo găng tay ra. Găng tay này cũng là Cảnh Thắng cứng rắn đưa cho cô. Trước đó, anh còn tự đeo lên, bắt chước giống người mẫu quảng cáo nam biểu diễn một lần, nói dùng găng tay này vẫn dùng được cảm ứng điện thoại.



Vu Tri Nhạc nghĩ: Cô là người nguyên thủy sao? Cô biết chứ.



Đôi găng tay của nam hơi lớn nhưng rất ấm áp, cũng coi như có ích.



Trước cửa nhà treo đèn lồng đỏ, em trai đang chơi con quay, chỉ chơi một mình mà chơi đến vui vẻ. Thấy cô trở về, mắt cậu sáng lên, lập tức không để ý đến con quay đang xoay tròn trên mặt đất nữa, chạy nhanh tới, gương mặt đỏ lên: "Cuối cùng chị cũng về rồi!"



"Chị đi đâu vậy? Sao lại ở bên ngoài cả một ngày? Em gọi điện chị cũng không tiếp. Chị không quay về em nhận luôn bao lì xì của chị đó. Chị, sao lại không nói chuyện? Vẫn còn tức giận với mọi người sao?" Tri An gần như biến thành cuốn sách một vạn câu hỏi vì sao.



Vu Tri Nhạc không để ý tới mấy câu hỏi của cậu, chỉ cau mày hỏi: "Mẹ đâu?"



Vu Tri An chỉ hướng trong cửa: "Trong phòng khách, có khách tới chơi."



"Ai?" Nỗi bất an dâng lên trong lòng cô, giây tiếp theo Vu Tri Nhạc đoán chắc đó không phải mấy người đòi nợ kia, nếu không Vu Tri An đã không ở đây chơi con quay vui vẻ như thế.



Vu Tri An trả lời: "Trưởng trấn Từ, còn có mấy chú khác nữa."



Chân mày Vu Tri Nhạc nhăn lại càng sâu, đi vào trong nhà.



Vu Tri An cũng đi theo, chị đã về nhà bình yên nên cậu rất mừng rỡ, quên luôn cả người bạn nhỏ đang quay tròn trên sân kia.



Vu Tri Nhạc đi tiếp vào trong, giữa phòng có mấy người đàn ông trung niên, tất cả đều nhìn về phía cô. Bố Vu Tri Nhạc cũng có ở đó.



Tiếng nói chuyện chợt ngừng lại, con quay kia cũng dừng lại theo tự nhiên.



Vu Tri Nhạc đứng tại chỗ không tiến lên nữa. Không rõ tại sao, cô mơ hồ cảm nhận được, bọn họ tới đây là vì mình.



Hết chương 35.



Lời của B.: Mẹ đẻ Cảnh đang mở 1 hố thanh xuân vườn trường, không biết hay không nhỉ để tớ lọt hố...