Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 36 : Tìm cách bảo vệ phường Trần

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 36



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Vừa thấy người phụ nữ đứng ở cửa, một ông lão tóc bạc trong đó đứng dậy trước, chào hỏi với cô: "Tiểu Nhạc về rồi đấy à?"



Vu Tri Nhạc nhận ra ông ấy, Viên Khương Nghĩa, thầy giáo dạy tiểu học của cô. Lúc cô học lớp 10, ông ấy cũng được thăng chức làm hiệu trưởng trường tiểu học."



10 năm trước lúc cô còn đi học, thầy Viên vẫn một đầu tóc đen, không thưa thớt như bây giờ, dáng người cũng rắn chắc, đôi mắt to sáng quắc chứ không hề vẩn đục.



Giờ ông đã về hưu, nhưng người trong trấn vẫn gọi ông là thầy Viên hoặc hiệu trưởng Viên.



Vu Tri Nhạc lễ phép chào một tiếng: "Thầy Viên."



"Ừ." Ông lão cười cười đáp lại.



Ngồi bên cạnh Viên Khương Nghĩa là bố cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của ông ấy bắn tới, nhưng vẫn trực tiếp bỏ qua, coi như không thấy.



Hiệu trưởng Viên trở về chỗ ngồi, trưởng trấn Từ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, gương mặt hiền từ gọi cô ngồi xuống.



Đúng là đang đợi cô, Vu Tri Nhạc đi qua, ngồi xuống.



Một lúc sau, cô phát hiện tất cả người có quyền cùng các trưởng bối đều có mặt ở đây. Cô đều biết những người này nên không thấy sợ hãi.



Vu Tri An rập khuôn chạy về phía chị mình, bị bố Vu mắng một câu: "Nhóc con tới đây làm gì" nên chạy mất.



Đưa mắt thấy con trai trở về phòng, bố Vu mới liếc mắt nhìn Vu Tri Nhạc, trầm giọng nói: "Vẫn còn biết quay về."



Trưởng trấn Từ không hiểu, hỏi: "Tiểu Vu vừa đi đâu vậy?"




Vu Tri Nhạc quét mắt nhìn tất cả mọi người, đôi mắt bọn họ đã trải qua bao xoay vần tang thương trong đời, lúc này đây lại ánh lên chút mong đợi, mà mong đợi này lại đang hướng về phía cô.



Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra ý tưởng của mình: "Cháu đang nghĩ chúng ta có thể xin công nhận phường Trần trở thành di sản."



Vừa dứt lời, tất cả mọi người im lặng, sau đó tiếp lại tục xì xào bàn tán. Chưa có ai nghĩ tới phương thức mưu cầu lớn như vậy.



"Sẽ rất phiền toái." Có người lên tiếng phản bác.



Vu Tri Nhạc đáp lời: "Không thử sao biết được? Ngõ hẻm của phường Trần có đặc tính riêng, nhưng dựa theo ngõ hẻm ở Bắc Kinh, thì khó có khả năng xin được thành di sản văn hóa vật thể. Chúng ta không cần xin di sản văn hóa vật thể, cháu nhớ Thượng Hải cũng có lối kiến trúc tương tự, họ đã xin được tới cấp quốc gia, chúng ta cũng có thể thử. Không chỉ có kiến trúc, ở đây còn có tục lệ, nghề gia truyền, trò chơi dân gian, tay nghề làm gấm, công nghệ làm đồ sơn mài... Mọi thứ đều có thể thử một lần.



Thầy Viên rất kinh ngạc: "Cháu vừa nghĩ tới sao?"



Vu Tri Nhạc đáp lại: "Phải, năm ngoái cháu tới Thượng Hải mấy ngày, đi qua phường Điền Tử, chỗ đó cũng có đường giống chúng ta, nhưng nhà ở Thượng Hải mang phong cách của phương Tây nhiều hơn, chúng ta lại theo phong cách cổ."



Nói tới đây, miệng người phụ nữ hơi cong lên, mắt cũng phá lệ ánh lên tia sáng tự tin: "Mọi người thấy không, phường Trần có nhiều vốn liếng như vậy, vì sao không xứng đáng được bảo tồn? Những tinh hoa đó đều do người thế hệ trước khổ tâm lưu lại, không lẽ chỉ vì cuộc sống hiện đại của chúng ta mà kéo dài nó một cách miễn cưỡng và mòn mỏi, chẳng lẽ không phải vì chúng ta bảo vệ nó không tốt sao?"



Mấy lời này làm thầy Viên sởn gai ốc, cũng khiến tinh thần ông phấn chấn lên: "Cháu tìm hiểu chương trình công nhận di sản chưa? Phải xin chính phủ sao? Bây giờ nhà nước và thương nhân liên hệ rất chặt chẽ, chỉ sợ sẽ khó xin."



Có cái phao cứu mạng này, trưởng trấn Từ rốt cuộc cũng tìm thấy chút hy vọng: "Dù có khó chúng ta cũng phải thử, nếu thành công thì sao?"



Vu Tri Nhạc lấy điện thoại ra, hai ông lão đều sát lại nhìn, cuối cùng cô nói: "Bộ văn hóa."



"Bộ văn hóa?" Thầy Viên đột nhiên cười to, thật khéo quá mà.



Trưởng trấn Từ bên cạnh cũng nghĩ đến: "Không phải Mộ Nhiên nhà ông làm ở bộ văn hóa tỉnh sao?"



Thầy Viên hào hứng lấy điện thoại di động ra, híp mắt bấm số: "Phải, thật trùng hợp! Giờ tôi gọi nó tới đây!"



Hết chương 36.