Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 37 : Miệng cũng dính lại, không cần ăn cơm nữa

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 37



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Thầy Viên nói chuyện điện thoại xong, mẹ Vu đem một bàn trà lên thì nghe có người nói: "Mộ Nhiên tới rồi."



Mọi người nhìn ra sân, giữa màn đêm đơn bạc xuất hiện bóng người đàn ông mặc áo lông vũ màu đen, đang thong thả tiến vào.



Vu Tri Nhạc đã nghe kể về người này, đó là con trai hiệu trưởng Viên, Viên Mộ Nhiên, anh có trình độ học vấn cao, công việc tốt, là chàng rể tài giỏi, đẹp trai trong mắt các bà, các mẹ trăm dặm quanh đây.



Đúng như mọi người nói, dáng dấp Viên Mộ Nhiên rất chính trực, mái tóc ngắn, sống mũi cao thẳng, xương hàm cương nghị, anh lại đeo kính nên có thêm mấy phần khí chất thư sinh.



Anh vừa vào cửa, không đợi bố mình lên tiếng đã thuần thục chào hỏi các vị trưởng bối xung quanh. Mọi người ai nấy nghe đều mặt mày hớn hở, đâu có ai không thích những đứa trẻ lễ phép.



Cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người Vu Tri Nhạc, cô là cô gái trẻ duy nhất ngồi giữa những thúc bá, hoàn toàn không ăn khớp, giống như giữa dàn gỗ mục lại nở ra một bông hoa nhài trắng tinh khiết vậy.



Mẹ Vu rót nước, đưa ghế cho anh ngồi cạnh thầy Viên.



Viên Mộ Nhiên nói cảm ơn, sau đó vào thẳng đề: "Bố tìm con có việc gì à?"



Thầy Viên nói ý đồ của mình: "Muốn hỏi con về việc xin di sản văn hóa vật thể."



Viên Mộ Nhiên hơi ngạc nhiên: "Nhà ai muốn xin ạ?"



Thầy Viên đáp: "Vẫn chưa quyết định cụ thể, muốn hỏi về chương trình đó trước đã."



Viên Mộ Nhiên gật đầu: "Xin thành di sản không phải chuyện đơn giản, cần rất nhiều giấy tờ, quá trình làm việc này cũng dài đằng đẵng mà chưa chắc đã thành công."



Thầy Viên bật cười: "Mọi người đều biết là phức tạp, nếu không còn gọi con đến đây làm gì." Ông nhìn về phía Vu Tri Nhạc: "Con cũng biết việc họ yêu cầu phá bỏ phường Trần rồi đấy, mọi người muốn tranh thủ chút cơ hội giữ lại nơi này của tổ tiên. Tiểu Nhạc đưa ra đề xuất xin phong di sản, nếu được trở thành di sản văn hóa, là tài sản của quốc gia, người ngoài còn dám động vào sao?"



Viên Mộ Nhiên đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc: "Con nói đơn giản thế này nhé, nếu muốn xin thành di sản văn hóa cấp quốc gia, trước hết phải vạch ra những điểm đặc thù của nơi này, có thể là văn học dân gian, âm nhạc truyền thống, nghệ thuật múa, hí kịch, khúc nghệ, mỹ thuật, kỹ thuật, y dược, vân vân, mọi thứ đều được. Nhưng nhất định phải đặc biệt, có độ dày lịch sử sâu xa, lịch sử càng lâu bền thì càng dễ được phong di sản. Hơn nữa, chúng ta nộp giấy tờ lên thì đầu tiên phải có chuyên gia của thành phố đến đánh giá, nếu phù hợp với tiêu chuẩn thì họ mới giao lên bộ văn hóa quốc gia. Tiếp đến, nhà phê bình của bộ văn hóa sẽ tiến hành thẩm định. Giấy tờ nộp lên xin có thể có rất nhiều, 1000 bộ hồ sơ nộp lên nhưng được chấp nhận thì không tới 300 nơi."



Anh cho rằng mọi người không nên quá khinh xuất.



"Tỉ lệ thấp như vậy sao?" Trưởng trấn Từ chép miệng.



"Vâng, nhất là những năm gần đây việc phong di sản càng khó, kiểm định rất gắt gao." Viên Mộ Nhiên nhìn bố mình, nói tiếp: "Bố, bố nói mọi người làm việc này vì ngăn cản phá bỏ và di dời, nhưng những thứ con liệt kê ở trên đều không phải vật chất, con không biết nói như vậy mọi người có hiểu hay không. Tuy là di sản phi vật chất, nhưng nếu được phong di sản cũng là chuyện tốt, vì một khi được ghi vào danh lục cấp quốc gia, nơi này sẽ có danh tiếng. Nhưng thứ quốc gia bảo vệ là tài nghệ và tay nghề, chứ không phải nơi bắt nguồn của nghề đó. Có rất nhiều nơi biến mất nhưng tay nghề gia truyền của họ vẫn được truyền lại, ý con chính là như vậy."



Vu Tri Nhạc nhấp một ngụm trà, lên tiếng kiến nghị: "Vì sao các phường ở Thượng Hải không bị phá bỏ?"



Viên Mộ Nhiên nhìn cô: "Ý cô nói làng nghề làm đá ở Thượng Hải nhỉ, đúng là thuộc quyền bảo vệ của nhà nước, nhưng vẫn có nơi bị phá hủy."



Nói đến đây, người đàn ông nhìn ra cửa: "Con hẻm của phường Trần chúng ta không khác chỗ đó lắm, đã có tiền lệ như vậy, trường hợp sau sẽ khó thành công."



Vu Tri Nhạc phản bác: "Phong cách hai nơi không giống nhau, ngõ ở Thượng Hải cũng tham khảo từ tứ hợp viện ở Bắc Kinh."



Viên Mộ Nhiên đáp: "Nhưng ngõ của Thượng Hải rất đặc trưng. Thời xưa, nó được người nước ngoài xây dựng để Giang Chiết cho người tị nạn sử dụng, thiết kế cửa ở đó cũng khác những nơi khác, Trung Tây kết hợp, nơi đó có tính tiêu biểu, lại có từ rất lâu rồi."



Anh trần thuật quan điểm của mình đâu vào đấy: "Giống như kiến trúc của người Hán ở lưu vực sông Hoàng Hà cũng không phải di sản văn hóa, chúng ta nhìn một cái thì biết đó là kiến trúc của họ, nếu phường Trần cũng muốn phong di sản về kiến trúc thì nhất định phải có điểm khác biệt, đánh trúng vào điều họ yêu cầu."



Nhà cửa đều là người thế hệ trước xây dựng, Vu Tri Nhạc biết rất ít về lĩnh vực này.



Những người già có mặt ở đó đều lâm vào trầm tư, dốc sức nghĩ ra điểm đặc trưng của nơi này.
Cô không biết Cảnh Thắng lấy đâu ra nhiều khí lực và tinh thần như vậy, rõ ràng là người có địa vị cao sang, nhưng trong lòng lúc nào cũng như một đứa bé.



Anh rất kỳ điệu, cô cũng rất may mắn.



Buổi trưa Cảnh Thắng lại hẹn cô đi ăn cơm, Vu Tri Nhạc vui vẻ nhận lời.



Cô đeo ba lô sau lưng, đi mô tô tới điểm hẹn.



Cảnh Thắng đã ở cửa chờ cô. Vu Tri Nhạc quên không đeo găng tay, tay lạnh buốt, bị gió cứa vào khô cóng, da trên tay dường như hơi nứt ra.



Lúc người đàn ông đang đi vào, cô tùy ý lấy kem dưỡng tay trong túi, vặn ra. Cảnh Thắng nhìn cô, gấp không chờ nổi lại đi về hướng này, đi tới trước mặt cô, đúng lúc Vu Tri Nhạc đang bóp kem dưỡng da tay ra.



Chú ý tới động tác của cô, Cảnh Thắng sửng sốt: "Em cũng dùng kem dưỡng tay?"



"..." Lời này khiến người phụ nữ dừng động tác, quay lại ngước mắt nhìn anh: "Sao em không thể dùng?"



Cảnh Thắng ý thức được phản ứng của mình hơi khoa trương, phản ứng nhanh chóng: "Tay đẹp như thế cần gì bôi kem dưỡng da?"



Vu Tri Nhạc: "..."



"Hay là cho anh đi, tay anh nứt hết rồi." Người đàn ông cười hì hì nói, một bên nâng tay cô rồi cọ cọ, thuận tiện thay cô xoa kem ra khắp tay.



Bôi kem xong rồi cũng không buông tay.



Vu Tri Nhạc cẩn thận quan sát tay anh, khớp xương rõ ràng, trắng nõn sạch sẽ, một vết nứt cũng không có.



"Anh có bị nứt tay đâu?" Cô hỏi.



"Phòng hơn chữa." Anh đáp.



Trước khi người phụ nữ kịp nổi giận, Cảnh Thắng lập tức chen tay vào giữa những ngón tay cô, cố tình thăm dò, dùng lực không lớn kéo kéo hai cái, sau đó nghi ngờ: "Vu Tri Nhạc, em xem có phải đồ em mang đến không phải kem dưỡng da tay không."



Vu Tri Nhạc chớp mắt: "Không thì là gì?"



"Là keo." Người nào đó lại khoe mẽ: "Anh làm thế nào cũng không tách ra được."



Vu Tri Nhạc muốn nói gì đó, một tay khác của anh đã đưa tới, bao lấy tay cô: "Tay lạnh quá, để anh ủ cho."



"Lúc này không sợ dính keo sao?" Vu Tri Nhạc hừ lạnh: "Không sợ cả hai tay đều dính, không ăn được cơm?"



Cảnh Thắng nghe vậy đột nhiên hạ tay hai người xuống, đưa môi tới hôn cô một cái: "Vậy miệng cũng dính lại, không cần ăn cơm nữa."



Vu Tri Nhạc dùng sức rút tay về: "Anh dứt khoát đừng nói chuyện nữa."



Động tác này có phần dư thừa, bởi mấy giây sau tay cô lại bị nắm trở về. Có điều người đàn ông thực sự không nói chuyện nữa, khóe miệng cong lên.



Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn cô chăm chú, nụ cười tươi vẫn phạm quy như thường lệ.



Hết chương 37.



Lời của B.: Bạn Viên Mộ Nhiên 1 điểm về chỗ, cứ nói gì không biết...



Từ chương sau tớ sẽ set private trên này nên mọi người follow tớ để đọc tiếp nhé, chống bị sync sang các web khác ấy mà.