Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 38 : Vu Tri Nhạc, em giống như cây kem vậy

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Biên tập: TBB



Nơi họ dùng cơm là nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Ninh thành. Ở đây có nước lẩu từ xương gà rất ngon, vì vậy nhiều khách hàng vẫn năng quay lại.



Cũng may Cảnh Thắng đã đặt chỗ từ sớm, không để bọn họ phải chờ bàn bên ngoài.



Hai người được đưa vào bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cùng bút chì tới, để bọn họ chọn những món muốn gọi.



Cảnh Thắng nhận lấy, quay đầu đã đưa thực đơn tới trước mặt Vu Tri Nhạc: "Em gọi đi."



"Muốn ăn gì thì gọi món đó." Anh lại bổ sung.



Nói xong lại không nhịn được mà đề cử: "Mỳ kéo, mực lát, cơm niêu... món nào cũng ngon."



Vu Tri Nhạc xoay bút, lần nữa niết trong tay, dương mắt nhìn: "Anh gọi hay em gọi?"



Cảnh Thắng vừa cười vừa phô ra hàm răng trắng tinh quen thuộc: "Dĩ nhiên là em gọi, đều nghe em."



Người phụ nữ lại cúi đầu, dứt khoát chọn hơn 10 món, mấy món Cảnh Thắng đã nhắc tới cũng có trong danh sách này.



Nhân viên phục vụ đang muốn lấy tờ thực đơn đi, Cảnh Thắng đã giữ cô ấy lại. Cô gái trẻ lập tức khom người, nghiêng tai lắng nghe. Dường như Cảnh Thắng giao phó chuyện gì, cô ấy gật đầu liên tục, mỉm cười tủm tỉm rời đi.



Cô ấy vừa đi, Vu Tri Nhạc đã hỏi: "Nói gì vậy?"



Cảnh Thắng khuấy hai chiếc đũa trong tay: "Anh bảo cô ấy mỗi món làm nhiều một chút, bạn gái anh quá gầy, phải ăn nhiều."



"À." Vu Tri Nhạc cười khẽ.



Cảnh Thắng mím môi, nhìn Vu Tri Nhạc không chớp mắt.



Một giây.



Mười giây.



Hai mươi giây.



Nửa phút.



...



Vu Tri Nhạc bị nhìn chằm chằm hơi không thoải mái, nhưng chưa từng tránh né anh, cô chỉ nói hai chữ: "Ánh mắt."



"Sao?"



"Quay đi."



"... Vì sao?"



"Bị nhìn tới phiền."



"Vậy anh nhìn người phụ nữ khác?" Trong nháy mắt Cảnh Thắng nhìn xung quanh, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
"Lạnh thì rất lạnh."



"Nhưng cũng rất ngọt ngào."



"..."



___



Lúc trở lại phường Trần, trước cửa nhà đã có rất nhiều người ồn ào, náo nhiệt. Trương Tư Điềm cùng bố mẹ mình cũng có ở đó, cô ấy nhìn thấy Vu Tri Nhạc thì đứng phắt dậy khỏi ghế, ra nghênh đón.



Trương Tư Điềm mặc áo phao màu trắng, phía dưới là quần shorts với đôi chân dài mảnh khảnh. Mặc như vậy nom người cũng như tên, rất giống cây kẹo đường.



"Sao mọi người đều tới?" Vu Tri Nhạc bỏ mũ bảo hiểm xuống.



Trương Tư Điềm đáp: "Chờ cậu về, mọi người nói phải dựng sân khấu ở cửa trấn, sáng mai sẽ chụp lại buổi diễn hí kịch."



"Nhanh thế à?"



"Phải, đúng là hơi gấp." Trương Tư Điềm than thở: "Mọi người đều hao tâm về chuyện phong di sản."



Vu Tri Nhạc lấy máy ảnh trong túi ra, lại hỏi: "Ai chụp?"



Trương Tư Điềm nhìn về phía xa: "Con trai hiệu trưởng Viên nói sẽ liên lạc với nơi chuyên quay chụp."



"Ừ..." Vu Tri Nhạc rút túi trong tay lại: "Tớ cũng mang máy ảnh về, xem có cần dùng tới không."



Mặt Trương Tư Điềm đầy ngạc nhiên, mừng rỡ: "Cậu mang máy ảnh về à?"



"Ừ."



Trương Tư Điềm tự nhiên đón lấy máy ảnh, Vu Tri Nhạc cũng đưa cho cô ấy.



Cô trở về phòng, lấy khăn nhúng nước nóng lau mặt và gò má. Lúc quay ra, Trương Tư Điềm đã ngồi trên băng ghế dài ở bàn cơm, cô ấy cúi đầu, chuyên chú nhìn màn hình máy ảnh trong tay.



Vu Tri Nhạc tiến lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thế nhưng phát hiện cô ấy đang xem bức ảnh kia của mình.



"Tri Nhạc, ai chụp cho cậu đây?" Trương Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cô, trêu ghẹo: "Chụp vào hôm nay này."



Vu Tri Nhạc hơi thấp thỏm, sau đó lại nghĩ không có gì phải lo lắng cả, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Bạn."



"Là người bạn này?" Ngón tay cô ấy khẽ bấm, màn hình máy ảnh đã chuyển sang ảnh tiếp theo. Giọng Trương Tư Điềm cũng có chút không chân thật hơi khó phân biệt.



Vu Tri Nhạc cũng nhìn chăm chú, sau đó hơi giật mình.



Là bức ảnh trưa nay người đàn ông sống chết đòi xóa, vậy mà vẫn để lại ảnh cô đã chụp.



Hết chương 38.



Lời của B.: Đọc chương này các cậu nghe bài này Bong Bóng Tỏ Tình này:3