Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 39 : Cảm giác này chính là yêu

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Biên tập: TBB



Không đề phòng bị bạn biết được bí mật, Vu Tri Nhạc cũng không nóng lòng thừa nhận hoặc phủ định. Cô chỉ bất động thanh sắc, chờ phản ứng kế tiếp của bạn mình.



Trương Tư Điềm giống như paparazzi chuyên chụp lén của giới giải trí vậy, xem đi xem lại hai tấm ảnh tới ba bốn lượt. Sau đó cô ấy nghiêng đầu nhìn Vu Tri Nhạc, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm lạ: "Cậu và Cảnh Thắng bên nhau?"



Vu Tri Nhạc không trực tiếp trả lời câu hỏi này, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Bọn tớ cùng ăn cơm."



___ Cô vốn không thích chia sẻ đời sống tình cảm của mình với bạn bè.



Trước đây hay bây giờ cũng vậy, lúc trước Nghiêm An chủ động mời nhóm bạn của cô ra ngoài chơi, Trương Tư Điềm mới biết họ yêu nhau.



Bản thân Vu Tri Nhạc vốn không phải người nhiều lời, lại càng đừng nói tới chuyện đi khắp nơi khoe mẽ tình cảm của mình.



Hơn nữa hôm trước cô cũng từ lời bác Trương biết được, có lẽ Trương Tư Điềm tâm tư quá thoải mái, miệng không kín kẽ. Bây giờ lại đang là lúc việc phá bỏ và di dời đi đến bước quan trọng, cô không muốn để nhiều người biết mối quan hệ tình cảm của mình và Cảnh Thắng, sợ mang đến những hoài nghi không cần thiết.



"Chỉ ăn cơm thôi?" Trương Tư Điềm nở nụ cười sâu kín, tỏ rõ không tin.



Vu Tri Nhạc biết mình sắp nói dối, nhưng giọng vẫn tương đối ổn định: "Anh ấy mời tớ ăn cơm."



Trương Tư Điềm vuốt ngón tay trên máy ảnh: "Ăn cơm mà còn chụp ảnh cho nhau à..." Cô ấy giơ ảnh chụp Cảnh Thắng lên: "Ảnh này là cậu chụp anh ấy đi."



"Là tớ chụp." Vu Tri Nhạc thẳng thắn nhưng cũng không nói thêm nguyên nhân, có những lúc giải thích lại như vạch áo cho người xem lưng.



"Sau đó anh ấy chụp cậu?" Trương Tư Điềm truy hỏi hơi hùng hổ dọa người: "Mối quan hệ của hai người không giống trước đây nữa nhỉ?"



Vu Tri Nhạc bình tĩnh nhìn cô ấy: "Tớ không ghét anh ấy."



"Ừ... Phải rồi." Trương Tư Điềm tiếp tục nói: "Ai lại ghét người đẹp trai nhiều tiền chứ."



Cô ấy loáng thoáng tố khổ, khiến lồng ngực Vu Tri Nhạc có chút không thoải mái. Nhưng cô cũng không cãi lại, việc cần làm bây giờ là bảo vệ chuyện tình cảm của cô và Cảnh Thắng.



Biểu hiện của cô trước mặt Trương Tư Điềm đơn giản là kế hoãn binh, không gây ảnh hưởng nhiều đến cô ấy. Huống hồ bây giờ người trên dưới trong trấn đều cho rằng cô và Cảnh Thắng có "mối quan hệ không đứng đắn".



Thấy biểu cảm ngưng trọng của cô, Trương Tư Điềm toét miệng cười, vỗ vào lưng cô một cái: "Cậu đừng nghiêm túc như vậy, dù hai người có bên nhau, tớ cũng hy vọng đó là vì cậu thực sự yêu anh ấy."



Lời này vậy mà khiến Vu Tri Nhạc thấy tức cười, hỏi ngược lại: "Tớ không thể ở bên anh ấy vì tiền sao?"



Không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Trương Tư Điềm hơi sửng sốt: "Cậu không giống kiểu người như vậy, hơn nữa tớ luôn cảm thấy con nhà giàu khó mà thật lòng, lo cậu bị thua thiệt, thà rằng cậu tìm một người đàn ông bình thường còn hơn."



"Tư Điềm, có lẽ đến bây giờ chúng ta vẫn không hiểu nhau." Vu Tri Nhạc đột nhiên gọi tên cô ấy, để lại máy ảnh vào trong túi: "Cậu và tớ."



"Gì cơ?" Trương Tư Điềm không hiểu lắm.



"Hôm trước bố cậu tới nhà tớ, kể chuyện Cảnh Thắng theo đuổi tớ trước mặt mọi người." Vu Tri Nhạc trầm giọng: "Chuyện quá khứ của tớ và Nghiêm An, có lẽ đến lúc chia tay bố mẹ cậu vẫn không biết."



Trương Tư Điềm bừng tỉnh: "Tri Nhạc, có phải cậu nhạy cảm quá rồi không? Chẳng qua tớ thấy chuyện này rất giống trong phim nên mới kể với mẹ. Cậu không thấy giống tình tiết trong phim thần tượng à?"



Vu Tri Nhạc không nói nhiều nữa, cô nhớ lại Trương Tư Điềm từng sử dụng từ "tốt số" sau lưng mình. Cái từ này...



Cô nhếch khóe môi, cười nhẹ: "Từ đầu cậu đã áp đặt địa vị của tớ rồi."



"Cảnh Thắng, con nhà giàu đẹp trai."



"Tớ, người phụ nữ tốt số được anh ấy coi trọng."
Cứ như vậy, một đám công tử nhàn hạ thừa tiền và thích đánh cuộc chơi qua chơi lại cả một buổi chiều.



Cảnh Thắng hôm nay rất may mắn, chơi mấy tiếng liền mà chưa đội sổ lần nào. Vòng này, một người bạn có tên Từ Xước cướp được 126,13 đồng, mà Cảnh Thắng lại xếp thứ nhất từ dưới lên...



Hiếm khi thấy anh đội sổ, Lâm Nhạc cười trên sự đau khổ của người khác: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."



Cảnh Thắng trả lời rất gợi đòn: "Ai, ông trời cũng không gặp may như tôi."



Lâm Nhạc gửi tới icon tát, sau đó xúi Từ Xước: "Hỏi mau đi, hỏi cậu ta vấn đề khó nhất đi."



Từ Xước là người phúc hậu, nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn vào nhóm: "Thắng tử, cậu chuẩn bị lúc nào kết hôn?"



Lâm Nhạc không còn gì để nói: "... Vấn đề này? Cậu mẹ nó đùa tôi à?"



Từ Xước: "Rất khó mà, kết hôn sao có thể là chuyện dễ dàng?"



Cảnh Thắng: "Bất kì lúc nào."



Từ Xước: "... Bất kì lúc nào là ý gì?"



Cảnh Thắng: "Bất kì lúc nào cũng có thể chuẩn bị."



Từ Xước: "Với ai?"



Cảnh Thắng: "Bạn gái tôi."



Chu Hãn Minh nhảy ra: "Không phải chứ, cậu chuẩn bị kết hôn thật? Không phải nói cùng mọi người độc thân tới 40 tuổi sao?"



Cảnh Thắng: "Muốn kết hôn rồi, nhất là bây giờ nằm trên giường một mình lại càng muốn cô ấy nằm bên cạnh, để tôi ôm vào ngực."



Từ Xước: "Cậu gọi mấy cô gái đến nằm cùng là được."



Cảnh Thắng: "Cậu thì hiểu cái gì, ý tôi là giường nhà tôi, giường của tôi, nhà tôi! Cô gái khác thích hợp sao?"



Chu Hãn Minh: "Tôi không hiểu nổi cậu, tôi còn chưa tìm được người muốn kết hôn cùng nữa. Lâm Nhạc ra đây, câu nói xem sao cậu lại kết hôn với cô Khổng?"



Lâm Nhạc ra vẻ tiếc nuối: "Lời của cha mẹ không thể làm trái."



Từ Xước: "Nói láo, trước khi lấy chị dâu cậu cũng qua lại với không ít phụ nữ, sao không kết hôn cùng mấy cô đó?"



Lâm Nhạc không thể làm gì hơn ngoài thừa nhận sự thật: "Yêu cô ấy. Không yêu một người phụ nữ thì sao lại kết hôn cùng cô ấy? Tôi cũng đâu thiếu cái gì."



Cảnh Thắng rất tán thành: "Đúng vậy, yêu cô ấy."



Chu Hãn Minh vẫn mù mờ: "Nói cho bọn tôi biết cảm giác yêu là gì đi, tôi sợ mình bỏ lỡ mất thì sao?"



...



Tiếp theo, cả nhóm chat im lặng.



Tới khi mọi người nghĩ rằng Cảnh Thắng đã ngủ quên, tất cả chuẩn bị giành bao lì xì tiếp thì Cảnh Thắng gửi tới một tin nhắn rất dài.



"Nói về bạn gái của tôi đi, lúc đầu bọn tôi có mâu thuẫn, tôi không thích cô ấy. Chỉ cảm thấy dáng dấp cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng mới lạ, cô ấy càng không để ý đến tôi, tôi càng muốn lấn tới. Sau đó cứ gặp cô ấy tôi lại thấy vui vẻ một cách vô cớ, càng nhìn càng thấy cô ấy tốt, không tìm được khuyết điểm, muốn kết hôn cùng cô ấy. Trước mặt cô ấy, tôi có thể là một người đàn ông, cũng có thể là một đứa trẻ. Tôi thậm chí tình nguyện trở thành một gã hề. Các cậu đừng cười nhạo, chỉ cần thỉnh thoảng cô ấy cười với tôi một chút thôi, tôi cũng thấy mãn nguyện lắm rồi, mỗi ngày trôi qua đều không uổng phí. Tôi nghĩ cảm giác này chính là yêu."