Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 40 : Giây phút này có phải đặc biệt muốn hôn anh bày tỏ khen ngợi không

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Biên tập: TBB



Cảnh Thắng gửi tới tin nhắn này xong, cả nhóm chat đều im lặng.



Thật lâu sau, Từ Xước mới bất chấp: "Quá sến."



Chu Hãn Minh hùa theo: "Sến."



Lâm Nhạc: "Ngọt ê răng, cậu nói cùng bọn tôi làm gì? Nói với người nhà cậu đi chứ."



Cảnh Thắng cự tuyệt: "Không nói."



Lâm Nhạc: "Tại sao?"



Cảnh Thắng: "Không thể để cô ấy biết ban đầu tôi ham thích mới lạ được. Tôi muốn cho cô ấy cảm giác được yêu từ đầu đến cuối."



Chu Hãn Minh: "... Thắng tử, tôi muốn kick cậu ra khỏi nhóm."



Từ Xước tò mò: "Các cậu đã ai gặp cô gái đó chưa?"



Lâm Nhạc giơ tay: "Tôi đã gặp."



Từ Xước: "Là dạng gì vậy? Khiến Cảnh Thắng thần hồn điên đảo."



Lâm Nhạc: "Dáng dấp cũng được, là người tốt. Nhưng nếu nhìn kĩ thì không thấy có mị lực ở chỗ nào. Có thể khẩu vị của cậu ta khác."



Chu Hãn Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Có phải cô gái cậu ấy đuổi theo ở quán rượu ngày đó không?"



Lâm Nhạc: "Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!"



Từ Xước: "Có mỗi tôi chưa thấy thôi à??"



Trong nhóm có thêm mấy người phụ họa nữa: "Tôi cũng chưa thấy!"



Chu Hãn Minh: "Hôm đó trời tối, tôi cũng không thấy rõ. Lúc tôi tới nơi cô ấy đã đi rồi, tôi chỉ biết Cảnh Thắng chạy ra ngoài như trúng tà."



Từ Xước: "Cô gái đó làm gì?"



Lâm Nhạc: "Không phải đại tiểu thư, là một người bình thường thôi."



Chu Hãn Minh: "Vậy hai người kết hôn thế nào? Cảnh Viêm Hoa và Cảnh Trí có thể đồng ý sao?"



Cảnh Thắng bác bỏ: "Tôi muốn kết hôn với ai liên quan gì đến bọn họ? Đâu phải lấy vợ bé cho họ?"



Chu Hãn Minh: "Cũng đúng."



Từ Xước: "Cô gái đó mà biết cậu muốn cùng cô ấy kết hôn, chắc sẽ cười ngoác miệng. Cậu nói với cô ấy chưa?"



Cảnh Thắng: "Nói rồi."



Chu Hãn Minh: "Cậu từ giã cuộc chơi hơi sớm rồi đó."



Từ Xước: "F*ck, không phải chứ?"



Cảnh Thắng: "Không đùa."



Lâm Nhạc là người từng trải: "Tùy cậu ấy đi, người trẻ tuổi cả người khô nóng, khí huyết dư thừa, có thể hiểu được."



Cảnh Thắng: "Đi đây, các cậu chơi tiếp đi."



Chu Hãn Minh: "?"



Cảnh Thắng: "Vợ tôi tìm tôi. Tôi muốn một lòng tán gẫu với cô ấy."



Cả nhóm: "Cút!"



___




Lông mi cô run khẽ, nhưng không nói gì.



Trên đời này có quá nhiều người khổ sở hơn cô, bọn họ sống tại nơi đáy vực tăm tối nhất nhưng vẫn tìm được những chú đom đóm lãng mạn của riêng mình.



Cô đâu có lý do gì để không quý trọng thực tại?



Vu Tri Nhạc không tự chủ mà siết chặt tay Cảnh Thắng. Mà Cảnh Thắng không rõ tại sao đột nhiên cô lại như vậy, cũng siết tay giống cô.



Cuối cùng... lại biến thành siết tay lẫn nhau, nếu không muốn nói là phân thắng bại.



Cuối cùng, Cảnh Thắng thất bại, anh bất bình thay cho mình: "Móng tay em phạm quy."



Tuy là vậy, tiếp theo anh vẫn nắm tay Vu Tri Nhạc không buông một khắc. Như thể nếu không nắm lấy, cô sẽ bị màn đêm cuốn đi rồi xuyên không tới nơi nào đó.



Bộ phim diễn ra trong 2 tiếng, bi thương nhưng không kém phần thú vị. Lúc kết thúc, dòng người đổ ra ngoài, mọi người vẫn hào hứng bàn luận về nội dung phim.



Lúc đi ra ngoài, Vu Tri Nhạc thấy một cậu thanh niên nho nhã ôm bó hoa hồng đỏ tươi đứng bên ngoài. Bó hoa đầy ắp, mỗi bông hoa đều mơn mởn, ướt đẫm sương đêm, bọc bên ngoài là giấy gói màu đen, trông rất giống mỹ nhân hoa chìm trong màn mây.



Cậu thanh niên đứng đó nhìn xung quanh như đang đợi người.



Những người đi đường cũng quay đầu lại nhìn, đáy mắt các cô gái đều lóe lên tia hâm mộ.



Hôm nay là "ngày hoa hồng đỏ" sao? Lúc đi ngang qua, Vu Tri Nhạc đã nghĩ như vậy.



Một phút sau, Cảnh Thắng đột nhiên kéo lấy tay cô, không cho đi.



"Cảnh tiên sinh?" Người thanh niên hỏi.



Cảnh Thắng gật đầu: "Là tôi."



"Hoa của anh đây." Người thanh niên lễ phép.



"Không phải của tôi, là của cô ấy." Cảnh Thắng cười, dường như rất hài lòng với quyết định trước khi vào xem phim của mình.



Vu Tri Nhạc vẫn đang chú ý đến bên ngoài, bó hoa này khiến cô giật mình: "Cô à, hoa của cô."



Cảnh Thắng thấy cô không có phản ứng liền thúc giục: "Cầm đi, hoa của em kìa."



Vu Tri Nhạc nhận lấy, được rồi, bây giờ cô đã thành tâm điểm khiến tất cả mọi người quay đầu vây xem.



Cô không hiểu lắm: "Sao lại tặng hoa cho em?"



"Em muốn nhận lúc nào?"



"Vậy em nhìn chằm chằm ông bà lão kia làm gì? Xem trò vui?"



"..."



"Không tự nhiên gì chứ, được tặng thì nhận đi."



"..."



"Rất vui vẻ đúng không? Chắc chắn em đang mở cờ trong bụng." Cảnh Thắng đắc ý nhún vai.



"..."



Anh hơi nghiêng người, đem gò má áp vào mặt cô: "Giây phút này có phải đặc biệt muốn hôn anh bày tỏ khen ngợi không?"



"..." Đặc biệt muốn cầm bó hoa phóng đến khuôn mặt đắc ý của anh mới đúng.



...



Hết chương 40.



Lời của B.: Đang cố gắng ra chương đều mỗi ngày, cầu khen ngợi:3