Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 41 : Qua đây ở chung với anh, được không?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Biên tập: TBB



Sáng hôm sau, sân khấu hí kịch ở cửa trấn chính thức biểu diễn.



Ngày Tết rất lạnh, ánh nắng yếu ớt như bị cảm, không thể ngăn lại từng đợt gió lạnh thổi tới. Nhưng nhiều người dân trong trấn vẫn tham gia, họ muốn xem phong thái hí kịch đã lâu không thấy.



Bác Hoàng đã thay bộ hí phục tay rộng, mặt trang điểm rất đậm khiến mọi người không nhận ra diện mạo ban đầu của ông.



Ông dẫn theo một vai nam trẻ, tuy vẫn chưa mở màn nhưng mọi người thấy người quay phim đã di chuyển ống kính. Người đàn ông trung niên thú vị này đi về trước hai bước, vờ đưa tay ra hiệu rất quy chuẩn, sau đó nhăn mày cười một tiếng.



Mọi người rối rít vỗ tay ủng hộ, người đóng giả con gái cùng với con trai út nhà họ Hoàng cũng che miệng cười.



Vu Tri Nhạc ngồi sóng vai với Trương Tư Điềm dưới sân khấu, họ ngồi ở hàng thứ hai trên băng ghế dài.



Trương Tư Điềm lạnh cóng, hai chân run lẩy bẩy. Túi sưởi điện trong tay cũng không giúp cô ấy ấm lên bao nhiêu. Vu Tri Nhạc vẫn mang theo máy ảnh, cô chụp lại những gì mình thấy ý nghĩa.



Cô vốn yêu âm nhạc, thích ca hát, cô nghĩ loại hình âm nhạc này cần một chất giọng khỏe, có lực mới có thể truyền tải mị lực của nó.



Viên Mộ Nhiên đứng cách sân khấu không xa, giao phó nhiệm vụ cho mọi người đâu vào đấy. Trương Tư Điềm hơi nheo mắt đánh giá anh một hồi, sau đó dùng cánh tay huých nhẹ Vu Tri Nhạc: "Này."



Vu Tri Nhạc nghiêng đầu: "Sao?"



Trương Tư Điềm ôm túi ủ điện: "Cậu cảm thấy con trai hiệu trưởng Viên thế nào?"



"Viên Mộ Nhiên?"



"Phải."



Vu Tri Nhạc cũng liếc nhìn: "Không tệ lắm."



Trương Tư Điềm đi một đôi giày gót nhọn, chân lắc lư: "Chiều nay tớ đi xem mặt với anh ấy."



"Ừ?" Vu Tri Nhạc có chút hứng thú.



Cô gái để chân xuống mặt đất: "Hôm qua mẹ tớ thuận miệng nhắc chuyện với vợ bác Viên, vốn cũng suy nghĩ nhiều lắm. Vợ bác Viên đi hỏi thì anh ấy lại đồng ý."



Vu Tri Nhạc cau mày: "Không phải lúc nãy hai người đã gặp nhau rồi à?"



Trương Tư Điềm hơi nhíu mày: "Anh ấy cũng không nhìn tớ một cái."



Vu Tri Nhạc hỏi: "Cậu muốn xem mặt với anh ấy à?"



Trương Tư Điềm chớp mắt hai cái: "Sao lại không nghĩ đến? Điều kiện của anh ấy không tệ."



Vu Tri Nhạc cho một tay vào túi áo, thở ra hơi sương: "Cậu thấy không tệ thì không cần tham khảo ý kiến của người khác. Mình thích là quan trọng nhất."



"Nếu anh ấy không thích tớ thì sao?" Trương Tư Điềm không tự tin lẩm bẩm.



Vu Tri Nhạc nghĩ ngợi trong chốc lát, đứng lên: "Đi hỏi giúp cậu nhé?"



"Này!" Trương Tư Điềm níu mạnh tay cô, một bên hơi che miệng nói nhỏ: "Đừng quấy rầy anh ấy... Tớ chỉ tự lo lắng thôi."



"Anh ấy cũng đồng ý gặp cậu rồi, tự nhiên cũng có hứng thú với cậu. Đừng đặt mình ở thế thấp hơn." Vu Tri Nhạc trở về chỗ ngồi.
Vu Tri Nhạc: "Như vậy đã ở chung?"



Cảnh Thắng: "Ừ."



Vu Tri Nhạc: "Anh đi rửa mặt đi, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo."



Cảnh Thắng: "Tắm rồi."



Vu Tri Nhạc: "Vậy bị nước vào rồi."



Cảnh Thắng: "Ngày 23 tháng 11 anh đã bị nước vào rồi."



Vu Tri Nhạc: "?"



Cảnh Thắng: Ngày đầu tiên em lái xe cho anh.



Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng: "Muốn nghĩ cho em một chút, em xem ngày nào em cũng chạy đi chạy lại đón anh sẽ rất mệt đó. Nếu ở chung chúng ta sẽ cùng ra cửa cùng về nhà. Hơn nữa, trong phòng anh cũng có nhiều thêm một người, đúng là cuộc sống thần tiên."



Vu Tri Nhạc cự tuyệt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."



Cảnh Thắng: "Bệnh tương tư khổ lắm. Em không biết ngày nào anh cũng ngủ không ngon."



Vu Tri Nhạc phản bác: "10 giờ mới tỉnh, đúng là ngủ không ngon?"



Cảnh Thắng: "F*ck, đêm dài lắm mộng em biết không? Được rồi, qua Tết em cùng anh kiểm chứng. Em phải nằm cho tốt để anh ôm, anh mới an tâm được."



Vu Tri Nhạc: "... Anh không an tâm cái gì?"



Cảnh Thắng: "Không biết, em không ở bên cạnh, ngực anh liền lạnh buốt. Ôm em mới có thể không lo lắng."



Vu Tri Nhạc: "Đó là do anh rảnh, bận lên sẽ không vậy."



Sau đó Cảnh Thắng quăng qua một câu "Em không hiểu" rồi không nói gì với cô nữa.



Đêm mùng 8 đó Vu Tri Nhạc sắp xếp lại cái ổ nhỏ của mình, sau đó lên giường nằm.



Cô mở điện thoại ra, bỗng nhiên chú ý hôm nay đã là mùng 8 tháng 2, cuối tuần là lễ tình nhân rồi sao? Vu Tri Nhạc mở lịch ra xem lại, là cuối tuần sau.



Vu Tri Nhạc bắt đầu suy nghĩ nên tặng cho tên nhóc Cảnh Thắng kia món quà gì. Cô nghĩ lại một chút, người này ngoài việc cả ngày niệm kinh tẩy não cô về việc ở chung thì từ trong ra ngoài đều không thiếu gì cả.



Vu Tri Nhạc mở Amazon ra, search từ khóa "đàn ông" thì điện thoại hiện lên có số máy lạ gọi tới, còn là số máy bàn.



Đoán là số điện thoại lừa đảo nhưng Vu Tri Nhạc vẫn chần chừ, sau đó nghe máy: "A lô? Ai vậy?"



Bên kia là giọng nữ lễ phép khéo léo: "Xin chào, cho hỏi đó có phải cô Vu không?"



"Là tôi." Vu Tri Nhạc đáp.



Người phụ nữ tiếp tục giới thiệu mình rất lề lối: "Chào cô, chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn âm nhạc Cảnh Nguyên, thuộc công ty Truyền Thông Cảnh Nguyên. Do một người bạn thân của cô đích thân đề cử, Tổng giám Lâm của chúng tôi muốn trao đổi thêm một số việc với cô. Không biết tuần này cô có hứng thú tới công ty chúng tôi gặp cô ấy không?"