Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 43 : Không làm gay, chỉ làm em

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Biên tập: TBB



Lúc Cảnh Thắng gọi điện thoại tới nói sắp đến siêu thị, Vu Tri Nhạc đã cố ý mang xe mua hàng ra cửa cầu thang tầng 2 chờ anh.



Người đàn ông nhanh chóng chạy tới, trong tay vẫn cầm cặp văn kiện.



Vừa thấy Vu Tri Nhạc, anh không chờ thang máy nữa mà sải hai, ba bước dài tiến đến bên cạnh cô, sau đó nở nụ cười đủ khiến người đối diện tưởng mình mắc chứng quáng tuyết.



"Ai da, đến muộn rồi."



Vu Tri Nhạc liếc anh một cái: "Thế nào cũng phải chạy tới."



"Đến cũng đến rồi." Cảnh Thắng thấy cô vứt đồ đạc linh tinh trong xe mua hàng: "Mua nửa ngày mà được thế này thôi?"



"Mua nhiều cũng không dùng hết." Vu Tri Nhạc đáp.



Cảnh Thắng kéo tay cô, điều khiển xe đẩy: "Mua thêm một chút, đến chỗ em ăn tối."



Vu Tri Nhạc ổn định thân xe, hỏi lại: "Đến chỗ em?"



"Ừ." Anh lườm cô: "Không thì tới nhà anh?"



Vu Tri Nhạc chậm rãi phun ra hai chữ: "Không-đi."



Cảnh Thắng nói: "Thế nên đến chỗ em."



Vu Tri Nhạc dừng chân: "Đến chỗ em ăn kiểu gì?"



"Em không có phòng bếp?"



"Có phòng bếp." Vu Tri Nhạc đáp: "Em không biết nấu ăn."



"Em không nấu? Em vậy mà không biết nấu ăn?" Cảnh Thắng vô cùng kinh ngạc, sau đó đắc ý cười: "Không sao, anh nấu."



"Anh nấu?" Việc này nằm ngoài dự liệu của Vu Tri Nhạc.



"Biết chứ." Người đàn ông đáp nhẹ nhàng, phất tay một cái: "Trước kia khi còn du học ở Anh, bạn bè anh nói tay nghề của anh rất tốt, làm ra món ăn gây nghiện."



Nói cứ như thật vậy, Vu Tri Nhạc khẽ vuốt cằm, ánh mắt vẫn còn hoài nghi: "Không nói khoác?"



"Tuyệt đối không nói khoác."



"Vậy anh đến chỗ em thể hiện tài năng?"



"Ừ."



Đẩy xe trở lại siêu thị, Vu Tri Nhạc dừng lại trước quầy thịt bò, hỏi: "Mua cái này à?"



"Em mua bừa đi, anh tùy tiện phát huy." Cảnh Thắng đột nhiên cau mày, nghiêm túc hỏi: "Em không kén ăn chứ?"



Không đợi Vu Tri Nhạc mở miệng, anh đã cong môi: "Không, em kén ăn mà. Nếu không trong vạn người sao lại chọn anh."



Vu Tri Nhạc nhướn mày, từ chối cho ý kiến.



"Cứ chọn đồ em thích đi." Cảnh Thắng khuyên: "Lúc sống sợ nhất điều gì? Chính là bị ép làm điều mình không thích."



Vu Tri Nhạc nhẹ nhàng để tay lên khung xe đẩy: "Có thể no bụng đã không tệ rồi."



"Vậy sau này đặt yêu cầu cao lên." Cảnh Thắng nghiêng người, bảo bác bán thịt bò lấy cho 2,5kg: "Đổi thành muốn ăn thì ăn đồ mình thích."



"Quá nhiều." Vu Tri Nhạc đưa tay ra ngăn cản 5 ngón tay phách lối của anh.



Bác bán thịt cũng rất ngạc nhiên: "Đúng vậy, hai vợ chồng ăn nhiều thế à?"



Hai vợ chồng?



Xưng hô này hiển nhiên đã lấy lòng Cảnh Thắng, anh hết sức khen ngợi: "Bác nói vậy, tôi lại càng muốn mua thêm 2 cân nữa."



Bác bán hàng: "???"



Vu Tri Nhạc cười khan hai tiếng: "Bác đừng để ý tới anh ấy."



Chọn xong một đống đồ ăn, trái cây, rau củ, thịt, cá, hải sản, Vu Tri Nhạc lại bất đắc dĩ bị giám đốc tiểu Cảnh lôi đến khu các sản phẩm từ sữa.



Hai người đứng trước tủ đông.



"Uống sữa chua không?" Cảnh Thắng hỏi.
Cảnh Thắng thu tay về phía trước, vói vào trong áo, nhào nặn hai gò núi mềm mại mới được phóng thích kia. Hơi thở của anh ngày càng thô, người phụ nữ cũng hổn hển, từ hừ nhẹ chuyển thành mê mang, động tình tới tiêu hồn.



Lòng bàn tay anh dần đi xuống, lúc chạm đến bụng, anh cảm nhận được những đường cong rõ rệt.



Có phát hiện mới, Cảnh Thắng bóp eo cô, môi dán ở mang tai Vu Tri Nhạc, mới mẻ hỏi: "Còn có cơ bụng? Sao em không đổi giới tính luôn?"



Vu Tri Nhạc cười nhẹ: "Muốn làm gay với em?"



"Mẹ nó..." Lời này khiến Cảnh Thắng tức cười, anh ác ý mở miệng cắn rái tai cô: "Không làm gay, chỉ làm em."



Vừa dứt lời anh đã mau chóng đỡ mông người phụ nữ rồi ôm lấy cô.



Vu Tri Nhạc kẹp chân ở eo anh, cả người bị ôm lên cũng không quên hôn người đàn ông. Cô rất thích đầu lưỡi Cảnh Thắng, vừa hôn đã biết được chăm sóc cẩn thận. Đầu lưỡi dẻo dai lại sạch sẽ, hơi thở cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Khi dây dưa có cảm giác như nếm thạch trái cây, ăn một lần sẽ nghiện.



Cảnh Thắng đặt cô trên chiếc giường nhỏ hẹp, chính mình chen vào giữa hai chân cô rồi áp người lên.



Anh một bên chống người, một bên tháo cà vạt mà vẫn nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Vu Tri Nhạc trêu chọc: "Lần đầu tiên tới đã thân quen vậy?"



"Em nghĩ anh vào đây sẽ tìm chỗ nào đầu tiên?" Cảnh Thắng kiêu căng lên tiếng.



"Không phải nói trên tường đầy người à? Không xấu hổ?"



"Để bọn họ hâm mộ đi."



"Ha." Cô cười ra tiếng.



Cảnh Thắng tiếp tục hôn, vén cao vạt áo của cô. Sau đó anh hôn xuống, lưu luyến ở bộ ngực trơn bóng của Vu Tri Nhạc.



Vu Tri Nhạc mê mang đưa tay vò tóc anh, mái tóc này khiến tâm trí cô nghĩ đến những thảo nguyên xanh rì, khỏe mạnh.



Cô hơi động thân, Cảnh Thắng hỏi: "Động cái gì? Muốn?"



"Anh nặng quá."



"Vóc người anh là tiêu chuẩn."



"Cái khác thì sao?" Vu Tri Nhạc hạ mắt.



"Vượt qua tiêu chuẩn."



"Đâu thấy anh nấu ăn ngon lắm."



"Anh là nam sinh nhỏ mà."



"Lý luận gì vậy?"



"Bị thầy gọi lên bảng làm đề, nữ sinh mình thích ở dưới nhìn nên run tay, phát huy thất thường."



"Ha."



Người đàn ông hôn tới bụng Vu Tri Nhạc. Cô thích nhất đầu lưỡi của anh, ẩm ướt trằn trọc trên đó. Cô run lên không rõ vì lạnh hay bị anh kích thích.



Vu Tri Nhạc thấy eo mình đang bị gắt gao ôm lấy thì đột nhiên buông lỏng, giống như áo ngực khi được cởi bỏ móc khóa vậy.



Cô vô cùng mãnh liệt khát vọng anh. Cơ thể hiu quạnh trống trải đã lâu của cô tràn ra mật ngọt nóng bỏng như mời như gọi, hy vọng được anh lấp đầy.



Cô nghe được tiếng anh cởi thắt lưng, lạch cạch từng tiếng vang lên trong không khí như tràn đầy tự tin.



Cô đang đợi anh...



Vu Tri Nhạc kìm lòng không đặng nhắm mắt lại.



Cô cảm nhận được một cái hôn rơi xuống mí mắt mình, nhẹ nhàng mà không chân thật.



Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.



Thùng.



Thùng thùng.



Mấy tiếng liên tiếp như gõ thẳng vào tai Vu Tri Nhạc, khiến cô bừng tỉnh.



Hết chương 43.



Lời của B.: Ai cứu Cảnh với, toàn bị phá =))