Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 229 : Chuyến đi đến thành phố W (1)
Ngày đăng: 16:37 19/04/20
“Không ngờ vẫn đến chậm một bước”. Bên ngoài hành lang trung tâm khám nghiệm tử thi thành phố W, Lưu Hạ thất vọng đấm mạnh vào tường.
Liên Xảo Dã lặng lẽ quan sát Thân Đồ Thành, chỉ thấy đối phương cau mày, không biết đang suy nghĩ gì. Tuy hiểu rõ suy nghĩ này rất vô lý, nhưng Liên Xảo Dã không thể không thừa nhận rằng cô đang ghen tị. Cùng là cơ thể cô, vì sao khi con quỷ kia phụ thân điều khiển, ánh mắt của Thân Đồ Thành không hề rời khỏi cô, đợi đến khi cô nắm được quyền khống chế bản thân mình, thì Thân Đồ Thành lại như không nhìn thấy?
Cao Kiệt cúi đầu ngồi trên ghế, bộ dáng uể oải như Lưu Hạ, thậm chí ngón tay cầm điếu thuốc đã tàn nhưng vẫn không có cảm giác.
Trong một lúc không ai nói gì, bầu không khí nặng nề đầy áp lực, ngay khi Liên Xảo Dã do dự muốn mở lời thì cửa phòng khám nghiệm tử thi đóng chặt hơn hai giờ cuối cùng cũng mở ra.
“Anh!”. Lưu Hạ lập tức nhảy dựng lên, vội hỏi: “Thế nào rồi?”.
Lưu Ngạn nhíu mày, câu đầu đầu tiên không phải nói với em trai mình, mà là nói với Cao Kiệt: “Ở đây không được phép hút thuốc”.
Cao Kiệt sửng sốt, vội vã dụi tắt thuốc, lúng túng nói: “Tôi là đội trưởng đội trinh thám đại đội ba Cao Thông, Lưu pháp y có thể cho tôi biết kết quả khám nghiệm tử thi được chứ?”.
Lưu Ngạn đảo mắt sang Lưu Hạ, bỏ lại một câu “Đi theo tôi” rồi dẫn đầu đi trước. Động thái này rõ ràng là xem nhẹ Cao Kiệt, Thân Đồ Thành và Liên Xảo Dã. Nếu là bình thường, Lưu Hạ nhất định sẽ châm chọc trêu đùa đôi câu, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng, chỉ vỗ vỗ cánh tay Cao Kiệt rồi đi theo sau.
Khúc ngoặt đầu tiên của hành lang chính là phòng làm việc của Lưu Ngạn, anh ngồi trên ghế, cũng không chờ bọn Lưu Hạ, bộ dạng như đang giải quyết việc chung mở văn kiện ra: “Tôn Chí Triết, nam, 23 tuổi, sinh viên năm 3 lớp 2 khoa Y đại học Z, không có tiền sử bệnh án, không có vết thương, sau khi giám định xác định là do mệt mỏi quá độ dẫn đến đột tử”.
“Thời gian tử vong là khi nào?”. Lưu Hạ hỏi.
Lưu Ngạn suy nghĩ rồi trả lời: “Hơn năm tháng”.
“Không thể nào!”. Liên Xảo Dã kinh hô. Hơn năm tháng là khái niệm quỷ quái gì? Chính là Tôn Chí Triết đã chết vào tháng mười năm ngoái! Vậy người đi cùng với Chu Dĩnh trong chuyến du lịch kia là ai? Trong lớp học, người xử lí công việc là ai?
Liên Xảo Dã hoàn toàn cho rằng Lưu Hạ và Thân Đồ Thành sẽ đồng ý với quan điểm của mình, nào ngờ Lưu Hạ ngạc nhiên nhìn về phía cô: “Năm ngoái chúng tôi nhận được thông báo mất tích của Tôn Chí Triết từ phía gia đình cậu ta và nhà trường”. Hắn dừng một chút, còn nói: “Cha mẹ Tôn Chí Triết còn ghé qua Sở cảnh sát vài lần”.
Liên Xảo Dã hoài nghi trợn to hai mắt: “Không thể nào! Lúc nghỉ đông cậu ấy còn đi du lịch với Chu Dĩnh mà!”.
“Cô nghe ai nói?”. Lưu Hạ cau mày hỏi ngược lại.
“Chu Dĩnh”. Liên Xảo Dã khẳng định: “Các anh có thể đi hỏi sinh viên trong trường, mọi người đều biết”.
Lưu Hạ rất hiểu Lưu Ngạn, hắn biết anh hai chưa bao giờ nói đùa ______ chẳng lẽ là đầu mối quan trọng trong vụ án Tôn Chí Triết? Thân Đồ Thành và Liên Xảo Dã nhìn thoáng qua, không hẹn cùng ấn Lưu Hạ xuống, sau đó xoay người ra ngoài.
“Được rồi, có lời gì nói mau”. Lưu Hạ cáu kỉnh vuốt mặt.
Lưu Ngạn không hề vội vã: “Em rất quan tâm tiểu cảnh sát kia?”.
“Anh ta không phải tiểu cảnh sát”. Lưu Hạ nói, “Anh ta tên Cao Thông, 31 tuổi, là đội trưởng đội trinh thám đại đội ba, là đội trưởng của em”. Đặc biệt cường điệu hai chữ “Của em”.
Lưu Ngạn nhún vai, dời trọng tâm câu chuyện: “Không tin Tôn Chí Triết đã chết 5 tháng?”.
“Nói thật là khó có thể chấp nhận”. Lưu Hạ nói, suy nghĩ một chút rồi vội vã nói: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”.
“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện em không thể lý giải, một số có thể xảy ra bên cạnh em. Chỉ là em không biết mà thôi”. Biểu tình Lưu Ngạn có chút bí hiểm. Vừa rồi anh đã nhìn ra, vô luận là tiểu cảnh sát kia hay là tiểu nữ sinh bên cạnh hắn, bọn họ đều không phải người sống. Nhưng anh không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí nếu có ngày anh bị bắt ra ngoài không gian anh cũng sẽ không bất ngờ, mọi việc xảy ra đều có lý do, chỉ là hiện tại bọn họ không biết mà thôi.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Lưu Hạ nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, nhấn nút nhận. Một giọng nói vui sướng vang lên: “A Ngạn, A Ngạn, anh đoán xem tôi vừa tìm thấy gì?”.
Lưu Ngạn liếc nhìn bản báo cáo, xem ra không muốn trả lời. Người đầu dây bên kia tựa hồ không mong đợi nhận được câu trả lời, tự mình nói: “Là số QQ! Tôi đã tìm được số QQ đăng nhập lần cuối của Tôn Chí Triết!”.
Lưu Ngạn liếc nhìn ánh mắt mong mỏi dán vào điện thoại của em trai, lười biếng hỏi: “Bao nhiêu?”.
“764483495!”.
Lưu Ngạn “ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
“Đây là thứ anh muốn nói?”. Rốt cuộc cũng tìm được đường đột phá, Lưu Hạ thoạt nhìn rất vui vẻ, “Có điều, làm sao anh biết được người kia sẽ tra được số QQ của Tôn Chí Triết?”.
“Đây không phải ai khác”. Khác với thái độ lãnh đạm khi nói chuyện điện thoại, biểu tình Lưu Ngạn có thể nói là ôn nhu: “Cậu ta là thiên tài”.
“Cám ơn, anh trai!”.
Lưu Ngạn vẫy tay: “Cút đi”.