Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 230 : Chuyến đi đến thành phố W (2)

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


Vừa ra khỏi cửa trung tâm giám định, Lưu Hạ liền nhìn thấy Thân Đồ Thành và hai người kia ngồi trên ghế dài chờ hắn. Cao Kiệt nhìn thấy hắn liền hỏi: “Thế nào?”. Giọng điệu không được tốt, xem ra vẫn còn mất hứng. Lưu Hạ mỉm cười, kéo vai Cao Kiệt rồi kể lại mọi chuyện.



Cao Kiệt nghe rất chăm chú, vì thế quên bẵng cánh tay đang khoác lên vai mình. Thân Đồ Thành và Liên Xảo Dã nhìn nhau, quyết định không vạch trần chuyện mờ ám của Lưu cảnh quan.



“Chẳng qua chỉ tra ra số đăng kí QQ thì có ích lợi gì?”. Liên Xảo Dã nghi hoặc nói.



“Biết được số QQ thì có thể phá được mật mã…Ngay cả ông anh của tôi cũng phải khen ngợi người kia là thiên tài, chắc hẳn hiện giờ đã phá được rồi”. Tâm trạng Lưu Hạ rõ ràng rất tốt, cười híp mắt giải thích: “Tiếp đó có thể tra được người cuối cùng Tôn Trí Triết liên lạc là ai”.



Thân Đồ Thành lập tức phản ứng: “Nếu như nói phương thức giết người của Điệp Tiên là theo dây chuyền người này truyền cho người tiếp theo, như vậy người cuối cùng mà Tôn Chí Triết liên lạc sẽ gặp nguy hiểm”. Nói đến đây bầu không khí nhất thời ngưng trọng, tạm thời không nói những thứ khác, chính bản thân Thân Đồ Thành lúc đó đã cùng chơi trò Điệp Tiên với mấy nam sinh khác, tuy rằng quan hệ giữa hắn với bọn họ không quá thân thiết, nhưng dù sao cũng học cùng trường, cũng xem là bạn bè, hiện tại Vương Thế Vỹ bị điên, Tôn Chí Triết đã chết, kế tiếp lại không biết đến lượt ai…Vào giờ phút này, trong lòng Thân Đồ Thành rất khó chịu. Hắn không sợ báo ứng, chỉ sợ liên lụy người vô tội. Nhặt được ngọc điệp chính là hắn, vì sao người chết lại là những người khác?



“Trên thế giới này, không có người nào là hoàn toàn vô tội”. Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Liên Xảo Dã đột nhiên lên tiếng.



Thân Đồ Thành ngạc nhiên nhìn về phía cô ______ đây không giống những lời mà Liên Xảo Dã sẽ nói. Theo hiểu biết của hắn đối với Liên Xảo Dã, cô ngoài mặt tuy lạnh lùng, nhưng bên trong rất nóng nảy và dữ dội. Giống như cách nhìn của cô đối với con người và sự việc _____ không trắng thì đen. Trong nhận thức của Liên Xảo Dã không có khu vực màu xám, cô cho rằng giết người chính là sai trái, bị giết là vô tội, tuyệt đối sẽ không nói ra câu người chết cũng không hoàn toàn vô tội như thế này.



Nhanh như vậy đã nhìn ra….Cao Kiệt nhìn hai người. Mới vừa rồi, ngay khi linh thể Liên Xảo Dã sắp không chống đỡ nổi, con quỷ kia đúng lúc chiếm lấy cơ thể cô. Lúc này mới nói một câu, Thân Đồ Thành lập tức cảm giác thấy sự khác biệt ______ đây cũng không phải là hiện tượng tốt. Cao Kiệt có chút khổ não, hắn không thể xác định Thân Đồ Thành biết Liên Xảo Dã đã chết chưa, còn người vẫn luôn bên cạnh hắn là một con quỷ không có cảm xúc.



Thở dài một hơi, Cao Kiệt quyết định giải quyết vấn đề Tôn Chí Triết đầu tiên, “Cậu biết người tra được số QQ là ai không?”.



Lưu Hạ vừa nghe, dường như sớm đoán được đối phương sẽ hỏi câu này. Đầu tiên cười thần bí, rồi như ảo thuật kéo ra từ ống tay áo một tờ giấy.



Cao Kiệt nhướng mày: “Lấy ở đâu đó?”. Hắn không cho rằng Lưu Ngạn lại tốt bụng cung cấp đầu mối cho bọn họ.



Lưu Hạ bình chân như vại mà nhún vai: “Tiện tay lấy từ phòng làm việc của ông anh”.







Mặc kệ như thế nào, tư liệu đã nằm trong tay. Cao Kiệt không phải nghĩ ngợi gì: “Đi tìm người kia trước”.



Khi bọn họ đang muốn lấy xe, lại thấy một chiếc Audi bạc rẽ ngoặt một cái rồi dừng trước mặt bọn họ. Lưu Hạ thầm kêu một tiếng không tốt, còn chưa kịp chạy đi thì cửa xe đã hạ xuống.



“Lên xe”. Lưu Ngạn nghiêm mặt nói.



Lưu Hạ sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn Cao Kiệt, rồi mở cửa xe ngồi vào. Chờ hắn ngồi vào chỗ, nhưng Lưu Ngạn vẫn không có ý tứ lái xe. Thân Đồ Thành đang do dự thì lại bị Liên Xảo Dã kéo vào, ngông nghênh ngồi xuống.



“Đội trưởng, mau lên xe thôi”. Lưu Hạ mang theo giọng điệu dụ dỗ, rướn người ra ngoài xe kêu to. Chẳng biết thế nào, trong đầu Cao Kiệt nhảy ra ba chữ _______ gọi lão bà. Hắn kiềm chế xung động muốn đánh người, Cao Kiệt bước vào xe ngồi cạnh Thân Đồ Thành.




Cậu bé tựa hồ cảm nhận được “Oán khí” của Lưu Hạ, liếc mắt nhìn Lưu Ngạn, khinh thường nói: “Lòng lang dạ sói cũng coi là tâm hả?”.



Lưu Ngạn làm lơ, đẩy kính mắt giới thiệu: “Bàn Đinh, người các cậu muốn tìm”.



Cậu nhóc lập tức xông lên, hướng về phía Lưu Ngạn đấm đá chân tay: “Đã nói không được gọi tôi là Bàn Đinh, lão phúc hắc nhà anh!”.



Lưu Ngạn nhìn cậu nhóc đấm đá loạn xạ, dường như không đem “công kích” đối phương để vào mắt. Cao Kiệt do dự, không chắc chắn hỏi: “Cậu là…Bàng Đỉnh?”. Hai mươi lăm tuổi, nhân vật số một của phòng tin tức kỹ thuật thuộc Sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật tình báo cấp tỉnh?



Cậu nhóc bò xuống từ trên người Lưu Ngạn, tức giận nói: “Sao hả, tôi tập trung hết năng lượng vào trong đầu óc không được sao?”.



Cao Kiệt lúng túng ho khan, nói: “Bàng tiên sinh, tôi là …”.



Bàng Đỉnh phất tay cắt đứt: “Tôi biết mấy người muốn hỏi gì, nhưng tại sao tôi lại phải nói cho mấy người biết chứ?”.



Cao Kiệt hiếm khi nở nụ cười: “Tôi nghĩ, cậu rất muốn gặp người thiết trận?”.



“Ngao!”. Thái độ Bàng Đỉnh lập tức xoay chuyển 180 độ, hỏi liên tiếp: “Anh biết Thu Thu hả? Mau nói tôi biết cậu ta đang ở đâu, tôi phải một mất một còn với cậu ta, ngao!”.



Lưu Hạ lấy tay bịt miệng Cao Kiệt, mỉm cười tươi rói: “Vậy phải xem cậu lấy cái gì để đổi đây”.



Bàng Đỉnh tức giận nhìn Lưu Hạ, một lát sau, cực kì không cam lòng đưa đến một tờ giấy: “Cầm!”.



Cao Kiệt nhanh chóng mở ra _______



Số QQ: 764483495



Đăng nhập lần cuối: ngày 5 tháng 3 năm 2011



Nơi đăng nhập lần cuối: thành phố W, khu Ngũ Thành, đường Hoàn Lộ, số 17, tiệm Net Hải Lam Tinh.



Và, thành phố Z, khu Tân Thành, tòa nhà bạch kim Nghênh Xuân, tòa số 2, phòng 802.



Chủ nhà: Quách Khải.