Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 244 : Thất bại
Ngày đăng: 16:37 19/04/20
Trong bãi tha ma hoang vu, tĩnh mịch, một tia sáng ấm áp chiếu tới, trong chốc lát không ai nói gì. Phù Định ngẩng mặt tiếp nhận cái vuốt ve của tia nắng ấm, qua một hồi lâu mới nói: “Nguyên lai, đợi ta chẳng qua chỉ là một câu “Đã quên”, một câu “Xin lỗi”…”.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi cảnh vật xung quanh dần dần rõ nét, tiếng ve kêu và tiếng chó sủa truyền đến từ phía xa, đợi khi Thân Đồ Thành lấy lại tinh thần thì Phù Định đã biến mất.
“Đi rồi”. Cố Phán Hảo khẽ nói.
Trước mắt hai người là một cái cây già cỗi, lá rụng đầy đất, chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi, trông vô cùng cô tịch dưới sáng sớm tinh mơ.
Chiếc đèn lồng giấy màu trắng lắc lư trên cành cây khô, Cố Phán Hảo đi đến lấy nó xuống rồi thổi tắt nến bên trong. “Nó nên nghỉ ngơi…”. Cậu nói.
“Thật sự không nhớ gì sao?”. Giọng nói Thân Đồ Thành vang lên phía sau.
Cố Phán Hảo lắc đầu.
Thân Đồ Thành thoạt nhìn không hề thất vọng, chỉ nói là: “Tôi sẽ chậm rãi nói cho em biết”.
Hai người hợp lực đỡ lại thân cây sắp ngã, sau đó đấp đầy đất, lúc này, trời đã sáng tỏ.
Bỗng có một con chuột rất to bò ra từ trong bụi cỏ dại, xoay tít nhìn hai người rồi nhanh chóng chạy lủi ra ngoài. Cố Phán Hảo nhìn theo hướng con chuột xuất hiện, vẻ mặt nhất thời thay đổi ________
Lư Trọng Huy!
Cậu ta nằm trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, phần da lộ ra ngoài đã xám đen, một cánh tay đã bị gặm đến hở da tróc thịt.
Thân Đồ Thành giản lược kể lại quá trình gặp Phù Định và phát hiện Lư Trọng Huy, sau đó hỏi: “Quách Khải đâu?”.
Lưu Hạ chán nản cúi đầu ngồi trên ghế: “Chúng tôi mất dấu rồi”.
“Sao?”. Cố Phán Hảo kinh ngạc giương mắt nhìn hắn _______ trước không nói Cao Kiệt, bản lĩnh Lưu Hạ tốt bao nhiêu cậu cũng biết ít nhiều. Theo lý mà nói Quách Khải vẫn chưa ăn xong, cho dù tốc độ rất nhanh thì cũng không cầm cự được bao lâu.
“Cậu ta…”. Lưu Hạ nhìn Cố Phán Hảo, do dự nói, “Biến mất”.
“Biến mất?”. Thân Đồ Thành như có như không ngăn trở ánh mắt của Lưu Hạ, hỏi, “Làm sao biến mất?”.
Cao Kiệt đáp: “Đột nhiên biến mất”.
Lưu Hạ gật đầu nói: “Chúng tôi đuổi theo đến khu dân cư, tốc độ của cậu ta càng lúc càng chậm, mắt thấy sắp tóm được cậu ta thì cậu ta cứ như vậy mà biến mất!”. Nói xong, hắn ra sức đấm vào bắp đùi mình một cái.
Cố Phán Hảo không nói lời nào, lợi dụng lúc Thân Đồ Thành và Lưu Hạ không để ý, cậu dùng ánh mắt hỏi Cao Kiệt _______ Lưu Hạ không hiểu là điều rất tự nhiên, nhưng Cao Kiệt không nên không biết.
Nhưng ngoài dự liệu, Cao Kiệt lắc đầu.
Cố Phán Hảo khẽ nhíu mày đầy khó hiểu, lúc muốn mở miệng hỏi cặn kẽ thì chuông điện thoại của Lưu Hạ vang lên.
Lưu Hạ nhanh chóng bắt máy, sau đó nói vài câu rồi đóng điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng nói với ba người: “Bên kia đã có kết quả, người cuối cùng Lư Trọng Huy liên lạc qua máy vi tính là Vũ Minh”.