Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 245 : Blog tự sát
Ngày đăng: 16:37 19/04/20
Lưu Hạ nhanh chóng bắt máy, sau đó nói vài câu rồi đóng điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng nói với ba người: “Bên kia đã có kết quả, người cuối cùng Lư Trọng Huy liên lạc qua máy vi tính là Vũ Minh”.
Internet luôn rất tân thời.
Mạng lưới Internet chằng chịt đan xen khắp nơi, nối liền mọi người. Mọi người hoặc tra cứu mở mang tầm mắt, hoặc tìm kiếm mối quan hệ đặc biệt… nhưng có một loại người, bọn họ tìm được một dạng kích thích khác trên Internet.
Đây là một trong những trang blog có lượt truy cập trung bình cao nhất hàng ngày _______ Sổ tay tự sát.
Vũ Minh đọc nội dung blog, khóe miệng kéo thành nụ cười: “Ha ha, rất thú vị…”.
Người tự sát, blogger của Sổ tay tự sát. Đánh giá của Vũ Minh đối với người đó là: một người thú vị. Người tự sát chỉ xuất hiện sau nửa đêm, hắn sẽ sắm những vai diễn khác nhau, liên tục tự giết chết chính mình. Có đôi khi là một học sinh nữ, bởi vì bị thầy giáo vũ nhục nên tự mình lột da, có đôi khi là một nhân viên nhỏ, bởi vì bị đuổi việc nên nhảy xuống từ sân thượng của tòa nhà, có đôi khi là một vị bác sĩ bởi vì sơ suất trong việc chữa trị nên tự dùng dao giải phẫu cắt rời chính mình…
Hàng loạt phương thức tự sát khiến Vũ Minh hoa cả mắt. Cảnh tượng chân thật mãnh liệt qua các con chữ càng làm hắn nóng lòng muốn thử. Người tự sát: Hồng Vi, người tự sát: Lý Chí, người tự sát: Trần Kiến Quân… một loạt tên người tự sát rơi vào mắt Vũ Minh, tựa hồ tận mắt chứng kiến từng sinh mạng biến mất, hắn hưng phấn liếm môi.
Tạch tạch… con chuột trượt đến cuối bản danh sách. Dòng chữ nhỏ màu đỏ đập vào mắt Vũ Minh _______ra tay đi, người tự sát!
Trong phòng tối om, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt của hắn, hắn buông bàn tay nắm chặt lấy chuột, cầm lấy ly nước ực một hớp, sau đó hít sâu một hơi, phấn khích gõ xuống _______
Tôi đã từng giết người.
Tôi là Vũ Minh, sinh viên năm tư khoa Nghệ thuật, đại học Z.
Người bị tôi giết… tôi không còn nhớ tên cô ta, có lẽ nên nói tôi hoàn toàn không để ý tới. Bởi khi tôi ăn năn với gia đình cô ta, tôi chỉ nói: “Tôi xin lỗi người đã mất, tôi có lỗi với nhà các người”. Tôi chưa bao giờ biết tên cô ta, cũng không cần thiết phải biết là trên thực tế, lỗi không phải hoàn toàn do tôi.
Cha tôi là Thị trưởng thành phố Z, mẹ tôi có ba thẩm mỹ viện. Từ nhỏ, tôi đã là cậu ấm cô chiêu, còn cô ta, cô ta chỉ là một kẻ nhà quê tầm thường.
Ngày đó là sinh nhật bạn gái Jennifer của tôi, cô nàng là người đẹp nổi tiếng ở học viện Ngoại ngữ, tôi phải tốn rất nhiều tâm tư để theo đuổi nàng, lái xe đưa đón không nói, chỉ quà tặng cũng đã mất mấy vạn. Một tháng sau, cuối cùng nàng cũng trở thành người của tôi, hôm ấy trùng với ngày sinh nhật của nàng,
Như thường lệ, tôi lái xe đến kí túc xá nữ để đón nàng. Nàng ăn diện rất đẹp, cho dù đó là chiếc đầm thanh lịch hay phụ kiện Swarovski lấp lánh đều rất phù hợp với khẩu vị của tôi. Trong ánh mắt hâm mộ của mọi nữ sinh, nàng ngồi lên xe của tôi, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi nam sinh, tôi hôn lên má nàng, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Dọc đường chúng tôi cười cười nói nói, lúc tình ái dâng cao, nàng vịn đầu tôi rồi bắt đầu hôn tôi cuồng nhiệt, nũng nịu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”.
“Đừng quậy”. Tôi vỗ nhẹ vào bắp đùi mịn màng của nàng, “Anh đang lái xe đó”.
Đó là tự nhiên, ba tôi là Thị trưởng thành phố Z, lấy lòng tôi chẳng khác nào lấy lòng ông ấy. Vì vậy, ban ngày tôi ngồi khóc lóc kể lể nhận sai trước camera, khi đêm xuống tôi tận hưởng những thú vui bọn người kia đưa đến.
Tôi không sợ, thật sự, một chút cũng không sợ. Tôi biết cha tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này. Kết quả cuối cùng cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi ______ tôi chỉ mới chơi đùa trong tù hơn một năm, cha tôi đã sắp xếp người khác đến thế chỗ tôi.
Vì vậy, tôi trở lại thành phố Z, thay đổi gương mặt, thay đổi thẻ căn cước, chuyển vào khoa Nghệ thuật của Đại học Z. Khoa đó có rất ít người, không ai có cơ hội phát hiện tôi là ai.
Nhưng cuộc sống mới phải đại diện cho những khởi đầu mới sao? Không, tôi còn hận cũ cần phải báo.
Jennifer, mọi chuyện là do cô ta tiết lộ. Cho dù ngay cả cảnh sát có biết trước thì tôi cũng không đến mức mỗi ngày phải quỳ xuống nhận sai.
Tôi bắt đầu theo đuổi cô ta, dùng những mánh khóe lúc trước, hàng hiệu, hoa tươi, cô ta dễ dàng mắc câu. Một tuần sau, cô ta nằm trên giường tôi, cả người tỏa ra mùi vị tình ái, xinh đẹp vô cùng.
Tôi hôn lên đôi mắt của cô ta, sau đó dùng con dao trang trí đâm thẳng vào lồng ngực cô ta. Cùng một vị trí, tôi nhớ rất rõ, tổng cộng 24 dao.
…
Vũ Minh nhìn một đoạn chữ dài mình đã đánh, từ trong lồng ngực lấy ra một con dao, hắn thỏa mãn hít hà mùi vị lưu trên đó, bàn phím vang lên tanh tách _______
Hiện tại, tôi muốn bắt đầu tự sát.
Sẽ dùng chính con dao này, con dao đã giết chết hai người.
Mũi dao nhắm thẳng vào mắt, đầu tiên rạch một chữ thập, sau đó, moi ra toàn bộ tròng mắt. Tiếp đó, tôi muốn vào phòng tắm… tôi ngồi trong bồn tắm, lấy lông mày trái làm trọng tâm, chậm rãi xoay mũi dao tròn theo vòng tròn… Từ vết thương chảy ra rất nhiều máu, đối với người đã không còn tròng mắt, đã không còn nhìn thấy gì.
Tôi nhẹ nhàng giở lớp da đầu, rất cẩn thận đem toàn bộ nhấc lên, tiếp đó tôi tìm kiếm, mở một lỗ nhỏ chính giữa sọ. Chính là lúc này! Tôi mở vòi sen, nước nóng hổi tràn vào trong óc tôi…
Vũ Minh ngừng tay, đột nhiên cảm thấy một trận tê dại. Tay hắn run run, quyết định tắt trang blog.
“A, óc tôi chảy ra…”. Ngón tay không thể khống chế gõ ra một hàng chữ.
Gì thế này, chuyện này xảy ra như thế nào? Vũ Minh hoảng hốt, ngón tay, ngón tay của hắn tự chuyển động! _______
“Ha ha…”. Một trận cười quen thuộc truyền vào trong tai, cả người Vũ Minh run lên, hắn thấy… một trái một phải, có hai cô gái đang đè lấy bàn tay hắn đánh chữ thật nhanh…