Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 246 : Lần nỗ lực cuối cùng

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


Vũ Minh ngừng tay, đột nhiên cảm thấy một trận tê dại. Tay hắn run run, quyết định tắt trang blog.



“A, óc tôi chảy ra…”. Bàn tay mất khống chế gõ ra một hàng chữ.



Gì thế này, chuyện này xảy ra như thế nào? Vũ Minh hoảng hốt, ngón tay, ngón tay của hắn tự chuyển động! _______



“Ha ha…”. Một trận cười quen thuộc truyền vào trong tai, cả người Vũ Minh run lên, hắn thấy… một trái một phải, có hai cô gái đang đè lấy bàn tay hắn đánh chữ thật nhanh…



“Óc trắng và máu đỏ tươi hòa lẫn lại với nhau, sóng sánh trong bồn tắm tựa như bát canh tàu hủ tiết vịt, màu sắc tuyệt đẹp. Bẹp, con mắt trái của tôi bị giẫm nát.



Con mắt phải còn sót lại nảy vài cái trên sàn phòng tắm, tôi nhìn thấy… cô gái kia và Jennifer.



______ người tự sát: Vũ Minh”.



Thân Đồ Thành đọc liền mạch toàn bộ câu chuyện, sau đó lập tức ngồi phịch trên ghế. Miệng của hắn há ra khép lại như cá rời nước, nhưng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì. Hắn cảm thấy cho dù Vũ Minh là hung thủ hay là nạn nhân thì hai kết quả này vẫn khiến hắn thấy khó chịu.



Trong phòng làm việc bị khóa rất yên tĩnh, nhất thời không ai nói chuyện. Ánh mắt Thân Đồ Thành mất đi tiêu cự, ngón tay vô thức tìm tòi trên mặt bàn. Lưu Hạ nhìn thấy, lặng lẽ đưa tới một điếu thuốc. Thân Đồ Thành cầm lấy ngậm vào miệng nhưng không châm lửa. “Cho tôi ly nước”. Giọng nói của hắn khàn khàn.



Tay của Cố Phán Hảo vẫn luôn bị Thân Đồ Thành nắm chặt, cậu thở dài, dùng ánh mắt ra hiệu Lưu Hạ hãy làm theo. Lúc này, cậu vẫn còn ở trong thân thể Liên Xảo Dã, động tác thân mật của hai người trong mắt Lưu Hạ khiến cho cậu cảm thấy có phần không đúng. Nhưng may mắn Lưu Hạ không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ, chỉ trừng mắt nhìn Thân Đồ Thành, sau đó vẫn đưa ly nước tới.



Thân Đồ Thành lấy điếu thuốc trong miệng xuống, đầu tiên uống một ngụm nước lớn, sau đó mới châm thuốc ______ nhưng không phải đưa vào miệng mà là ném nó vào trong ly nước.




“Chỗ ba cậu ấy cũng không có tin tức gì sao?”. Thân Đồ Thành nhanh chóng phản ứng.



“Cũng không phải là không có… cậu ta quả thật có đến chỗ ba của mình nhưng đã đi vắng mấy ngày, nghe nói là đi chơi với bạn bè… về phần bạn bè nào, đi đâu thì ba cậu ta không hề biết”.



Từ lời Cao Kiệt không khó nghe ra sự thờ ơ của ba Hồ đối với Hồ Kiến Huy, trước đó Thân Đồ Thành cũng nghe được Hồ Kiến Huy kể một ít chuyện về gia đình, hắn biết sau khi ba mẹ Hồ Kiến Huy ly hôn không lâu thì ba cậu ta liền tái hôn, về sau lại có con, hiển nhiên cũng đem hết tình yêu thương của người cha dành cho đứa con đó. Về phần Hồ Kiến Huy, cậu ta cũng đã trưởng thành, người làm cha quan tâm mình ít hơn, kỳ thật cũng không có gì trách móc. Lúc trước khi nghe Hồ Kiến Huy nói về những chuyện kia, Thân Đồ Thành chỉ nghe là chính, hoàn toàn không có suy nghĩ gì, càng không để trong lòng. Thế nhưng hiện tại Hồ Kiến Huy đang gặp nguy hiểm, nghĩ đến người cha lạnh lùng kia, Thân Đồ Thành siết chặt tay.



“Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn khoanh tay chờ chết”. Cố Phán Hảo dời laptop của Lưu Hạ đến bên cạnh mình, nói: “Nếu ván này Điệp tiên giết người thông qua Internet, vậy thay vì tìm kiếm trong thực tế, còn không bằng tìm trên Internet”.



“Nghe thì dễ”. Cao Kiệt cười một tiếng: “Giả thuyết thế giới mạng nhỏ hơn so với thế giới thực, nhưng muốn tìm một người đâu dễ vậy? Huống hồ trong hiện thực thì chí ít tôi còn có thể điều động toàn bộ đại đội, còn thế giới mạng thì làm thế nào được?”.



Lời nói này rất không khách khí, Cố Phán Hảo không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Diễn đàn, QQ, chương trình phát thanh, blog đều đã thử qua, còn lại cũng chỉ có võng du, MSN, Facebook…”. Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Thành, hỏi, “Anh có thể liên lạc với Hồ Kiến Huy thông qua những cái nào?”.



“Kiến Huy không xài Facebook, những cái còn lại bọn anh đều kết bạn với nhau”. Thân Đồ Thành thoáng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tổng cộng có bảy, tám phương thức liên lạc”.



Cố Phán Hảo gật đầu, nói: “Mỗi người quan sát vài cái, dù sao vẫn tốt hơn so với không làm gì”.



Quả thực là vẫn tốt hơn so với không làm gì. Cao Kiệt suy nghĩ một hồi rồi mới bảo người mang đến vài cái máy tính. Chín giờ tối, Lưu Hạ tỉnh giấc, mọi người rửa mặt ăn uống qua loa rồi đều tự túc đi đến máy tính làm việc.



Mười hai giờ đêm, máy tính của Thân Đồ Thàn có phản ứng.