Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 251 : Thanh hành vong âm (5)

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


“Cậu làm gì đó?”. Cao Kiệt một bước xông lên, như thể rất sợ Cố Phán Hảo sẽ làm gì đó với con quỷ nhỏ.



Cố Phán Hảo mỉm cười, nói: “Nếu nó không chịu nói thì chỉ có thể chủ động đi vào thôi”.



Đi vào? Đi vào đâu? Cao Kiệt chưa kịp hỏi rõ thì đã cảm thấy có một lực hút khổng lồ không ngừng kéo hắn đến gần con quỷ nhỏ kia, chỉ kịp nghe thấy bên tai “ông” một tiếng rồi trước mắt tối sầm mất đi tri giác.







Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, Cao Kiệt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Lúc này, hắn đang nằm trong một đống lá, ánh nắng xuyên qua cành lá sum xuê chiếu đến tầm mắt của hắn, hắn thấy có hơi chói mắt, Cao Kiệt đang muốn giơ tay che lại nhưng mới đưa lên nửa đường thì hắn chợt dừng lại ______ có ánh sáng sao? Lúc hắn hôn mê thì vẫn còn ở trong ngôi nhà ma tại Thanh Hành ảnh thị thành, thời gian có lẽ là khoảng ba giờ sáng, nhưng hiện tại… hắn lại có thể nhìn thấy ánh sáng?



Lẽ nào… hắn không còn ở trong phạm vi của ngôi nhà ma? Có lẽ nên nói hắn đã hôn mê rất lâu?



Cao Kiệt ngồi dậy, hai mắt sắc bén quét bốn phía, trong giây lát có hai bóng người đập vào trong tầm mắt hắn.



Đó là hai đứa bé trai, đứa bé cao trông khoảng mười một mười hai tuổi, một tay đẩy xe đạp, một tay kéo theo một đứa bé lùn hơn đi nhanh về phía trước. Bọn nó tựa hồ cũng không phát hiện ra Cao Kiệt, Cao Kiệt quan sát bọn nó từ xa, cảm thấy khó hiểu… A, đúng rồi, hai đứa bé kia mặc quần áo Tôn Trung Sơn màu vàng đất, đó rõ ràng là đồng phục học sinh, chẳng qua bộ đồng phục đó mang kiểu dáng của mười năm trước.



Cao Kiệt còn đang nghi hoặc thì đường nhìn lơ đãng đối diện với đứa bé trai cao lớn kia, trong đầu tựa như có một sợi dây bắn một cái, hắn vỗ đùi chợt nhớ ra.



Đó là Hồ Kiến Huy!



Nói chính xác thì cậu bé kia chính là thời niên thiếu của Hồ Kiến Huy. Cao Kiệt cau mày suy nghĩ, tựa hồ đã hiểu ra. Hắn lại chuyển đường nhìn đến cậu bé thấp hơn, quả nhiên là con quỷ nhỏ khuyết một chân kia. Hắn nghĩ tới những lời Cố Phán Hảo nói trước đó ______ Cố Phán Hảo đã dẫn hắn tiến vào “Một cái chớp mắt trước khi chết” của con quỷ nhỏ.
“A! A a a a ______”. Cả người Tiểu Nhạc tê liệt, răng đánh vào nhau cầm cập, “Anh Kiến Huy, cứu em với!”. Nó như nổi điên mà kêu to: “Anh Kiến Huy cứu em!”.



Hồ Kiến Huy nhìn cảnh tượng trước mắt mà đầu trống rỗng. Hắn máy móc kéo chặt lấy Tiểu Nhạc. Tiểu Nhạc điên cuồng giãy dụa bên trong làn nước, bàn tay nắm lấy tay Hồ Kiến Huy càng lúc càng dùng sức, rẹt, một vệt máu xuất hiện trên mu bàn tay Hồ Kiến Huy. Hồ Kiến Huy tựa như bị cái màu đỏ gai mắt kia thức tỉnh, hắn liền vội vàng kéo Tiểu Nhạc về phía mình.



“Đau!”. Tiểu Nhạc đau đớn gào to, “Anh Kiến Huy, em đau quá!”.



Trên mặt Hồ Kiến Huy không có biểu cảm gì, trong mắt điên cuồng chấp nhất, hắn bình tĩnh không nói lời nào, nhưng tay lại dùng sức. Hắn không nhìn thấy con quỷ nhỏ, cũng không nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tiểu Nhạc… Hắn chỉ biết, cố sức, dùng toàn lực, dùng hết toàn lực kéo Tiểu Nhạc!



“A a a!”. Kèm theo tiếng kêu thống khổ của Tiểu Nhạc, một mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong nước.



Bắp chân của nó đã bị… kéo đứt!



Con quỷ nhỏ không có ngũ quan ôm lấy bắp chân đầm đìa máu chìm vào trong nước, Hồ Kiến Huy ngơ ngác nhìn thấy tất cả, hắn cảm thấy đứa bé kia đang nhìn hắn. Nó không có ngũ quan không có ánh mắt nhưng nó đang oán độc nhìn hắn…



Tiểu Nhạc đau đến như ngất đi, Hồ Kiến Huy cứng đờ nhìn về phía nó, từ từ buông lỏng bàn tay mình.



Hắn không quay đầu lại mà bơi nhanh về phía bờ, không còn để ý đến tiếng kêu cứu yếu ớt phía sau.



“Anh Kiến Huy, cứu em… anh Kiến Huy, cứu em…”.