Thần Châu Kỳ Hiệp

Chương 1 : Xứng Thiên Kim và Quản Bát Phương

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Mấy người Tiêu Thu Thủy lên bờ trong tiếng hoan hô của những người xung quanh, đã thấy Đặng Ngọc Hàm đang mỉm cười nhìn họ.



Trên vai Đặng Ngọc Hàm cũng đã trúng thương, tuyết y nhuộm thành đỏ hồng, nhưng thần sắc vẫn như không có việc gì.



- Chết rồi!



- Tôi vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn muốn giết tôi, tôi chỉ còn cách giết hắn thôi.



- Tôi giao hắn cho cậu cũng là muốn cậu giết hắn, hắn cắt thừng hủy

thuyền, thủ đoạn tàn độc, thật sự không thể lưu lại, cậu cũng không cần

áy náy.



Tiêu Thu Thủy trao đổi xong xuôi với Đặng Ngọc Hàm, bấy giờ mới cao giọng nói:



- Xin hỏi vừa rồi tôi mượn một chiếc thuyền rồng ở đây, bây giờ đang mắc

cạn ở chỗ Cửu long bôn giang, cảm phiền chủ thuyền kéo nó đi ra, chi phí hết bao nhiêu tại hạ nguyện ý bồi thường.



Chủ thấy một người trung niên gầy gò bước ra nói:



- Thiếu hiệp sao lại nói như vậy. Các vị thiếu hiệp mạo hiểm khó khăn,

trượng nghĩa trừ hại, người trong trấn chúng tôi còn chưa cảm tạ đại ân, chỉ một chiếc thuyền rách con con thì có đáng kể gì?



Tiêu Thu thủy bật cười, Na viên ngoại đứng bên cạnh cũng rất thức thời, tiếp lời:



- Này, bác đồng hương, tôi mua một chiếc thuyền mới tặng bác, coi như là mấy vị thiếu hiệp này tặng.



Tiêu Thu Thủy cười cười, liếc nhìn Na viên ngoại, cũng không muốn dùng dằng tiếp, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:



- Đại ca, chúng ta còn phải đi xem náo nhiệt.



Một thiếu niên nhà nghèo đứng bên cạnh liền nói:



- Nếu chư vị muốn xem náo nhiệt thì đến trưa hôm nay bản trấn có đua

thuyền rồng, mười mấy chiếc thuyền ầm ầm ù ù đua nhau, rất là hấp dẫn,

các vị nhất định phải tới xem...



Tiêu Thu Thủy cười đáp:



- Cảm ơn.



Na viên ngoại sợ mấy người Tiêu Thu Thủy đi rồi, việc lại có biến vội vàng nói:



- Tráng sỹ....



Tiêu Thu Thủy trong lòng cảm thấy khó xử, hắn vốn thích tự do tự tại, mà hôm nay cứu mấy người này, không thể không chiếu cố cho họ tiếp, chẳng biết phải làm thế nào mới ổn.



Ông lão câu cá đứng cạnh bỗng nói:



- Nếu Tiêu thiếu hiệp có việc gấp thì cứ đi trước, việc hộ tống an nguy cho Na viên ngoại cứ giao cho lão hủ là được.



Tiêu Thu Thủy dù sao cũng vẫn còn trẻ, ham thích vui chơi, vội vàng đa tạ

ông lão. Ông lão cười khà khà, Na viên ngoại thì có chút do dự, ngập

ngừng nói:



- Cái này, cái này...



Tiêu Thu thủy vỗ vỗ vai Na viên ngoại, cười nói:



- Vị lão tiền bối này, võ công còn cao hơn bọn chúng tôi cộng lại, ông không cần lo lắng.



Vì thế bốn người tạm biệt mọi người, tâm tình vui vẻ đi tới “Ngũ lý khư”.



Hội đua thuyền rồng ở Tỷ Quy là một ngày hội lớn trong vòng trăm dặm xung quanh.



Vừa tới giờ ngọ, một tiếng pháo nổ, hội đua thuyền rồng mà vạn người mong chờ sắp sửa bắt đầu.



Dân chúng đứng đầy hai bên bờ, vung vẩy những tấm vé đủ màu, chỉ chỉ trỏ trỏ.



Vốn hội đua thuyền rồng là để kỳ niệm ngày Khuất Nguyên trầm mình, nhưng

trải qua mấy trăm năm, do hội đua thuyền hấp dẫn không ít người tới cá

cược cho nên làm nổi lên một nghề mới, cá cược “Thập sắc long chu”.



Mỗi năm thuyền rồng trước khi tham gia thi đấu đều phải trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, sau vài lần đào thải chỉ còn lại mười chiếc. Mười chiếc

thuyền tham gia thi đều được sơn màu sắc khác nhau, treo màu cờ khác

nhau, chiếc thuyền nào thắng lợi cũng tức là màu sắc đó thắng lợi.



Tiền cược mọi người đặt xuống thông thường đều rất lớn, đánh một ăn người,

có người nhờ đó mà một đêm phát tài, nhưng cũng có vô số người vì thế mà khuynh gia bại sản. Bọn họ muốn đánh cược chỉ cần trước đó tới “Kim

Tiền ngân trang” mua những tấm vé mười màu, khi trúng thì dùng vé màu

đổi lại thành tiền mặt là được.



Một dải đất này dân phong thuần

phác nhưng máu đánh bạc thì lại rất thịnh, bao nhiêu người đánh đến

khuynh gia bại sản, vợ con li tán, chí có Kim Tiền ngân trang, cùng với

huyện đại gia và một số công sai bộ đầu là càng lúc càng giàu.



Mấy người Tiêu Thu Thủy mới tới chỗ này, tự nhiên là không biết tình hình ở đây, nhưng thấy mọi người ai cũng cầm một tấm vé màu, trong lòng không

khỏi buồn bực. Nhưng lại thấy người đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt

nên cũng không để ý lắm, cùng chen vào trong đám người xem lễ hội.



Thuyền rồng cứ mười hai người ngồi một chiếc, chia ra làm hai hàng, bên phải

năm người, bên trái năm người, ngoài ra còn có một người ở đầu thuyền

đánh trống, một người chỉnh bánh lái, tổng cộng là mười hai người.



Như bình thường, chèo thuyền không giống với những loại thi khác, Trường

Giang nước xiết, không phải cứ người sức lực mạnh mẽ là có thể thắng

cuộc, nhất định phải là thuyền phu thông thuộc thủy tính, có kinh nghiệm phong phú, tinh minh lão luyện mới có thể khiến thuyền chạy như bay.



Vì thế người dù đã luyện qua võ công cũng chưa chắc có thể tạo nên khác biệt.



Mọi người đều cực kỳ coi trọng hai màu tím, xanh, bởi vì người của hai

thuyền này không ai không có mấy chục năm sinh hoạt trên thuyền, hơn nữa còn rất thuần thục mạnh mẽ, nhất là chiếc thuyền màu xanh.



Cuộc

đua chưa bắt đầu, trước tiên luôn phải có một chặp bái tế thần linh, bát tiên quá hải, trải hoa đốt pháo, múa rồng múa lân các loại, sau đó là

một tràng trống lễ, liên miên không dứt, người trên bờ sông cũng ném

bánh gạo xuống nước, rào rào như mưa.



Cuối cùng ở phía nam đoạn

sông có một chiếc bánh cực lớn được dựng lên, cờ màu bọc ngoài đón gió

lay động không dứt. Người trên bờ hò hét ầm ỹ, biết rằng màn diễn chính

sắp tới rồi.



Chiếc bánh ở phía nam sông giống như băng giải thưởng, ai tới chỗ đó trước, người cầm cờ đoạt lấy nó sẽ là người chiến thắng...



Mọi người vỗ tay, reo hò ầm ỹ, cuối cùng một tiếng pháo nổ vang, mười chiếc rồng súc thế chờ đợi đồng loạt phóng ra!



Mười chiếc thuyền như mười mũi tên nhọn, phá sóng mà đi.



Lúc bắt đầu, mười chiếc thuyền gần như ngang bằng, dòng nước vừa mạnh vừa nhanh, đường đến chỗ chiếc bánh lớn khá là nguy hiểm.



Nhưng chưa được một chốc, mười chiếc thuyền rồng đã phân trước sau, có năm

chiếc rớt lại đằng sau, năm chiếc phía trước gần như song song.



Không lâu sau nữ, hai màu xanh, tím đã vọt lên phía trước, theo sát là hai màu lam, trắng, một chiếc khác bị bỏ lại phía sau.



Người trên bờ hò hét vang dội!



- Thuyền xanh! Thuyền xanh!



- Thuyền tím! Thuyền tím!



Cũng có người hô lên:



- Thuyền trắng! Thuyền trắng! Mau! Mau!...



Nhưng không có ai hô “thuyền lam”. Do người trên thuyền lam đều hư phù không

thực nhưng lại lúc nào cũng làm bộ làm tịch không ai bì nổi nên căn bản

không được mấy người mua vé màu của họ.



Hơn vạn người ở tên bờ hô to gọi nhỏ, tràng diện vô cùng náo nhiệt. Mấy người Tiêu Thu Thủy mặc

dù không mua vé màu nào cả nhưng cũng xoa quyền nắm chưởng, bộ dạng cực

kỳ hưng phấn. Đường Nhu lại càng giống như một đứa trẻ con, gào đến rách cả họng, còn đâu khí phái của con cháu Đường gia mà giang hồ nghe tên

phải kính sợ ngày thường?



Lúc này nước ghềnh chảy gấp, bốn con

thuyền chỉ cách mục tiêu chưa tới mấy trượng, đúng lúc đó, thuyền xanh

và thuyền tím bỗng nhiên gần như đồng thời chậm lại giống như kỳ tích.



Chỉ một thoáng chậm đó, thuyền trắng và thuyền lam đã lập tức vượt qua.



Nhưng đến khi còn cách mục tiêu hơn một trượng thì người trên thuyền trắng

chợt đều dừng tay không chèo nữa, thuyền lam liền dễ dàng đoạt được

chiếc bánh, nghiêng nghiêng ngả ngả hướng về phía bờ, những con thuyền

khác đều thu cờ cất trống quay về.



Một cảnh này làm không chỉ mấy người Tiêu Thu Thủy cực kỳ bực tức, hơn vạn dân chúng trên bờ đều giận

giữ hò hét, vứt hết vé màu trong tay xuống.



Tiêu Thu Thủy và Đường Nhu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy rất kỳ lạ.



Đặng Ngọc Hàm thấy không vừa mắt, Tả Khâu Siêu Nhiên nói nên đi thôi, bấy

giờ đám người áo lam kia vênh vang tự đắc bước lên bờ, Tiêu Thu Thủy

không nhịn được liếc nhìn một cái, sau khi nhìn liền quyết định không đi nữa.



Hóa ra những thuyền phu mặc quần áo màu khác lên bờ đều ủ

rũ ảm đạm, thuyền phu áo lam lên bờ lại được một đám người áo lam vây

quanh rì rào bào bạc, thái độ mười phần kiêu ngạo, nhưng không có bất kỳ người dân nào tới chúc mừng.



Có mấy người thua tiền còn bật khóc lớn.



Tiêu Thu Thủy nhìn lại thấy, một vị thuyền phu trung niên từ trên thuyền

xanh vừa bỏ neo bước xuống, trên khuôn mặt đen sạm thương tang không ngờ lại chảy xuống hai hàng lệ.



Trông thấy vậy, Tiêu Thu Thủy sao có thể chịu đựng được? Không tới hỏi cho rõ ngọn ngành không xong.



Tiêu Thu thủy cùng Đường Nhu lập tức đi sang phía đó.



Gã đệ tử Đường môn nổi danh tâm ngoan thủ lạt này không ngờ cũng có lòng dạ bồ tát.



Tiêu Thu Thủy như lưu thủy hành vân, vượt qua đám người, đến trước mặt người trung niên. Người trung niên vừa chớp mắt chợt thấy một thiếu niên áo

trắng xuất hiện, sau lưng còn có một thiếu niên áo hoa, không khỏi ngẩn

ra, đang định cúi đầu bước đi thì Tiêu Thu Thủy đã vái dài nói:



- Xin hỏi vị đại thúc này...



Người trung niên khẽ giật mình, phảng phất như tâm sự trùng trùng nhưng đối

với người thanh niên tao nhã lễ độ, tuấn tú dễ gần này không khỏi sinh

ra hảo cẩm, lập tức dừng lại, hỏi:



- Có việc gì?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Đại thúc vừa rồi là hảo thủ trên thuyền xanh. Đoạn sông dài hơn trăm

trượng vừa rồi, đại thúc đổi tay ba lần, ngừng chèo một lần, thật sự là

rất giỏi...



Đại hán trung niên lại thất kinh, tiếp đó là một trận mê mang. Nhưng chuyện khác không nói, chỉ riêng cùng một thuyền đã có

mười hai người, động tác nhanh nhẹn, xen kẽ loạn xạ, không khí sôi trào, làm sao mình đổi bao nhiêu lần tay chèo người thanh niên này lại đều rõ ràng? Khoảng cách đó xa lắm cơ mà.



Tiêu Thu Thủy ngừng lại một chút, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:



- Xin hỏi đại thúc, tại sao đến điểm cuối cùng lại đột nhiên bỏ cuộc?



Vị đại hán trung niên kia ngẩn người, lúc này từ thuyền xanh lại có một

ông lão da đen bước ra, thấy đại hán trung niên nói chuyện với hai thiếu niên thần tuấn, không khỏi ngạc nhiên, vỗ vai đại hán trung niên hỏi:



- A Vượng, có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?



A Vượng vừa nghe Tiêu Thu Thủy hỏi, sắc mặt liền trầm xuống, nhỏ giọng đáp :


- Đầu của ngươi.



Xứng Thiên Kim ồ một tiếng, bật cười ha hả, tiếng cười ngừng lại, tiếp đó nói:



- Người thiếu niên, ngươi biết nơi đây là đâu không?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Kim Tiền ngân trang.



Xứng Thiên Kim hỏi:



- Ngươi có biết chủ nhân của Kim Tiền ngân trang là ai không?



- Thiết oản nhân ma Phó Thiên Nghĩa!



Xứng Thiên Kim hỏi tiếp:



- Rất tốt, vậy ngươi có biết Phó gia là ai không?



Tiêu Thu thủy đáp:



- Một địa ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.



Xứng Thiên Kim lại hỏi:



- Thế ngươi có biết Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma là người của tổ chức nào không?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Quyền Lực bang.



Xứng Thiên Kim hỏi:



- Vậy ngươi có biết thanh danh thực lực của Quyền Lực bang không?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Thiên hạ đệ nhất đại bang!



Xứng Thiên Kim hỏi:



- Vậy còn muốn thế nào?



Tiêu Thu Thủy cao giọng nói:



- Diệt trừ mối họa này!



Xứng Thiên Kim bỗng ngẩng mặt lên trời cười lớn, nói:



- Nếu ngươi đã biết những chuyện đó mà còn dám đối đầu với Quyền Lực bang, ta giết ngươi cũng dễ ăn nói với Tiêu lão đầu.



Nói đoạn, hai tay hắn phất lên.



Tiêu Thu Thủy, Đường Nhu, Tả Khâu Siêu Nhiê, Đặng Ngọc hàm đều chợt cảm thấy sau lưng bị vật sắc kề vào, tay họ đều để ở trên quầy, phản ứng cũng

chậm, chỉ có thể bất động, mặc cho bốn gã chưởng quỹ nhảy tránh ra!



Hóa ra kẻ dùng dao nhọn khống chế bọn họ là bốn người phụ nữ nhìn giống như khách tới cầm đồ.



Mấy người Tiêu Thu Thủy căn bản không thể đoán được đám người này đều là cải trang.



Xứng Thiên Kim cười lớn bước tới gần, phe phẩy quạt sắt, nói:



- Dựa vào đạo hành của các ngươi vẫn còn xa lắm mới đối đầu được với đại gia ta, còn nói cái gì mà đánh gục Quyền Lực bang!



Tiêu Thu Thủy không hề lên tiếng.



Xứng Thiên Kim cười nói:



- Bốn người các ngươi, tên nào không muốn chết nhất, chỉ cần nói ra ta có thể giết hắn cuối cùng.



Không ngờ, bốn huynh đệ vẫn không ai lên tiếng.



Xứng Thiên Kim cười nói:



- Vậy ta phải giết thử một tên trước xem sao.



Đúng lúc này, trên trán người đứng sau lưng Tiêu Thu Thủy đột nhiên xuất hiện thêm một thứ.



Một thiết tật lê.



Ả ta lập tức ngã gục.



Kiếm của Tiêu Thu Thủy lập tức rút về, xuyên thủng yết hầu kẻ đang đứng sau lưng Đặng Ngọc Hàm.



Khi Tiêu Thu Thủy ra tay, Đặng Ngọc Hàm cũng đồng thời xuất kiếm, không hề

để ý tới lưỡi dao sau lưng, một kiếm xuyên thủng ngực người phụ nữ đang

cầm đao chỉ vào sau lưng Tả Khâu Siêu Nhiên.



Ả đứng sau lưng Đường Nhu cũng đột nhiên ngã xuống!



Trên trán cũng có thêm một thứ.



Một viên thiết tật lê.



Khi Xứng Thiên Kim tới gần, khoảnh khắc bốn gã chưởng quỹ rút đao ra, bốn người phụ nữ đã biến thành xác chết.



Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một sát na!



Bốn vị huynh đệ phối hợp cực kỳ ăn ý, nhanh chóng, như áo trời không chút đường may.



Ba viên thiết tật lê Đường Nhu đặt trên mặt quầy chỉ còn lại có một.



Xứng Thiên Kim liếc nhìn một cái, khó khăn lắm mới nói được ra:



- Xem ra những kẻ bắt được sau này, cứ giết trước rồi nói sau.



Đường Nhu nhẹ nhàng nói:



- Chỉ đáng tiếc người của Đường gia không thể bắt được.



Đoạn chỉ lên trên bàn, cười nói:



- viên này để lại cho ngươi.



Vừa rồi khi đao kề vào sau lưng, cả bốn người đều không thể động đậy.



Nhưng ám khí Đường gia lại chỉ cần ngón tay khẽ động là có thể bắn ra, có lúc thậm chí không cần cử động cũng có thể phát ra. Hơn nữa muốn bắn

nghiêng, bắn ngược, bắn đập, bắn thẳng cũng đều có thể.



Đường Nhu phóng ra hai viên thiết tật lê, trước tiên hóa giải nguy hiểm của mình và Tiêu Thu Thủy.



Tiêu Thu Thủy lập tức cứu Đặng Ngọc Hàm, Đặng Ngọc Hàm cũng lập tức cứu Tả Khâu Siêu Nhiên.



Bốn người hành động liền một hơi, đến khi Xứng Thiên Kim muốn xuất thủ thì tám con mắt của bốn người đã nhìn chằm chằm vào hắn.



Xứng Thiên Kim cười khổ nói:



- Bốn vị có muốn bàn chuyện làm ăn hay không?



Tả Khâu Siêu Nhiên nói:



- Vừa rồi tại sao đại lão bản không bàn chuyện làm ăn?



Xứng Thiên Kim gượng cười hỏi:



- Là lúc nào?



Tả Khâu Siêu Nhiên bình thản đáp:



- Lúc bọn ta bị đao chĩa vào lưng.



Xứng Thiên Kim cười khổ nói:



- Đó là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.



Chỉ trong một thoáng vừa rồi hắn đã nhìn ra thân thủ của bốn gã thiếu niên

này. Ngoài Tả Khâu Siêu Nhiên còn chưa động thủ, cũng không biết là

thuộc phái nào, ba người còn lại cho dù là lấy một chọi một hắn cũng

không chắc chắn thắng.



Những chuyện không nắm chắc, hắn chưa từng dễ dàng đâm đầu vào.



Tiêu Thu Thủy đột nhiên hỏi:



- Đại lão bản có muốn bàn chuyện làm ăn không?



Xứng Thiên Kim đáp:



- Tại hạ là người làm ăn, đương nhiên là muốn bán chuyện làm ăn.



Tiêu Thu Thủy nói:



- Tốt, vậy thì chúng ta bàn chuyện làm ăn.



Xứng Thiên Kim hỏi:



- Không biết Tiêu thiếu hiệp muốn bàn vụ làm ăn gì?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Cái cọc vừa rồi.



Xứng Thiên Kim ngẩn ra, hỏi:



- Là cái cọc nào?



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Cái cọc cắm đầu người.



Xứng Thiên Kim cẩn thận dè dặt nói:



- Ý Tiêu thiếu hiệp là...



Tiêu Thu Thủy đáp:



- Đầu của ngươi!



Xứng Thiên Kim cười khổ nói:



- Đầu của tại hạ không bán.



Tiêu Thu thủy lạnh lùng nói:



- Vậy ta cắt cái đầu chó của ngươi xuống.



Xứng Thiên Kim sắc mặt vụt biến, đột nhiên nghe một người cao giọng nói:



- Ta cũng muốn mua đầu người, đầu của bốn tên chó con các ngươi.



Chỉ thấy một người mặc áo tơ vàng, cực kỳ cao lớn, sải chân bước tới, tay

cầm một kim cương xử chống xuống đất tiếng vang ầm ầm. Tả Khâu Siêu

Nhiên nói:



- Quản đại tổng quản.



Người cao lớn kia cười lớn:



- Chính là ta, Quản Bát Phương.