Thần Cố
Chương 13 : Langzan khủng hoảng (Ba)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Nam tước Reeves thấy sắc mặt Ningya không bình thường, quay đầu theo, liền đối mặt một đôi mắt đậu xanh lấp lánh hữu thần, hít vào một ngụm khí lạnh, “yếu ớt” che ngực, lùi về hai bước, dán trên cánh cửa, tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nữ thần trên cao! Vậy mà lại có tên người hầu vô liêm sỉ như vậy, đi nghe trộm chủ nhân cùng bằng hữu thân ái của ngài nói chuyện!”
Dù cho nội tâm Ningya cũng đang chấn động, nhưng không có lơ là từ “bằng hữu thân ái” của Nam tước Reeves. Cậu mím môi, đi qua đẩy ra cửa sổ…
Người Lùn vất vả lắm mới đứng vững đã bị đẩy xuống.
Giữa không trung Người Lùn: “…”
Nam tước Reeves: “…”
Ningya cúi đầu, nhìn xuống phía dưới một chút.
Người Lùn trong không trung nhanh nhẹn lộn nhào, một cước dẫm lên trên đầu gối băng bó của tên đặt câu hỏi lúc nãy.
Tên đặt câu hỏi: “…”
Nhóm dong binh đoàn vây xem: “…”
“A!”
Tên vừa hỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Ningya nhanh chóng đóng cửa lại.
Nam tước Reeves ngơ ngác nhìn hai gò má hơi đỏ lên của cậu, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần: “Đối phó với cái thứ người hầu không biết xấu hổ nghe trộm chủ nhân nói chuyện này, dùng cách thức này là được rồi! Vương tử điện hạ vẫn còn quá ôn hòa, nếu như vào thần, nhất định sẽ mở cửa sổ sau đó lại ném tiếp một tảng đá lớn xuống!”
Cửa sổ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Người Lùn vóc người thấp bé như quả cầu sét lăn tới trước mặt Nam tước Reeves, không chờ đối phương phản ứng, đã trực tiếp bê lên, quăng ra bên ngoài của sổ.
Sau khi trở lại phòng, Ningya vẫn chưa cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trái lại lâm vào sợ hãi lớn hơn bên trong. Cách Langzan càng gần, chú văn trên người cậu phát tác đến liền càng ác liệt, có đến vài lần, mạnh mẽ làm cậu từ trong giấc mộng đau tỉnh. Cảm giác nóng rực dường như cậu thật sự đưa thân vào bên trong lửa lớn, đau đến thần kinh khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều co quắp theo.
Cậu đã từng cho rằng bóng đêm yên tĩnh an tường, là thời khắc mê người nhất trong ngày, nhưng mà sự thống khổ sau buổi tối khó có thể chịu đựng, cậu đối với hắc ám đã sinh ra bản năng sợ hãi.
Tối nay ánh trắng sáng trong, như dòng sông màu bạc rót vào hoa viên trụi lủi, tăng thêm mấy phần u tĩnh cùng thần bí.
Ningya bọc trong chăn, dựa vào cửa sổ, lẳng lặng đợi ác mộng đến.
Bị dằn vặt lâu như vậy, cậu đã không dám chủ động ngủ, mỗi ngày đều dùng phương thức này làm ra kháng nghị yếu ớt. Đáng tiếc, bất luận cậu mở to hai mắt cỡ nào, dùng đau đớn để cho mình tỉnh táo, đến thời điểm nhất định, tinh thần của cậu đều như trước chìm vào trong mộng, lưu lại thân thể chịu lửa nóng giống như giày vò.
“A”
“Ah.”
“Ha!”
Mái tóc màu xám tro tại một bên bệ cửa sổ, theo chủ thân thể rung động không ngừng mà run rẩy theo, dưới tóc mái kia vốn là gương mặt không có chút huyết sắc dưới ánh trăng tái nhợt đến lộ ra thanh lam. Cậu chau mày, đôi môi bị mình cắn chặt, thỉnh thoảng phát ra rên rỉ, hiển nhiên đang ở trong thống khổ cực độ.
Một bóng người thấp bé lẳng lặng đứng ở sau lưng cậu, hờ hững nhìn một chút, đột nhiên ngã oặt, một làn khói đen từ trong thân thể vừa ngã xuống thoát ra, vòng một vòng quanh quanh thiếu niên bên cửa sổ, dừng ở trước mặt cậu, biến ra một bóng đen thon dài.
Bóng đen nghiêng đầu đánh giá cậu, như là đang thưởng thức kì mỹ diệu tuyệt luân ca vũ kịch, mãi đến tận khi thiếu niên cắn môi mình đến chảy máu, mới mở miệng nói: “Em đang nghĩ đến ai?”
Bóng đen vốn không nghĩ nghe được đáp án, ai biết thiếu niên trong miệng kìm lòng không đặng tràn ra một chữ: “Người…”
Biết rõ thiếu niên không phải đang trả lời mình, bóng đen vẫn ngẩn người, sau một lát mới chậm rãi đưa tay ra, vuốt nhẹ trán thiếu niên.
Thiếu niên dần dần buông hàm răng, lông mày giãn ra, bình tĩnh lại.