Thần Cố

Chương 14 : Langzan khủng hoảng (Bốn)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Ngày hôm sau gặp mặt, Nam tước Reeves tinh thần phấn chấn chuẩn bị cùng mọi người chào hỏi, nhưng sau khi nhìn đến sắc mặt của mọi người mạnh mẽ đem lời nói nuốt trở vào. Không thể trách hắn, thật sự là đối tượng định chào hỏi sắc mặt hết sức khó coi.



Nếu như nói đầu gối Ayob ngày hôm qua như quả bưởi, thì ngày hôm nay chính là quả dưa hấu.



Ningya nhìn qua rất tiều tụy, quầng đen dưới mắt càng ngày càng nghiêm trọng, hiện ra hai mắt không có thần thái, làm cho khuôn mặt bình thường mất đi sự đặc biệt duy nhất, trở nên càng thêm phổ thông.



Trong ba người Người Lùn đại khái là người duy nhất không có biến hoá quá lớn, nhưng mà Nam tước Reeves cũng không hứng thú gì chào hỏi hắn.



Vì vậy buổi sáng trong sự lúng túng của bốn người trầm mặc trôi qua.



Nam tước Reeves vốn định tìm quý tộc địa phương tặng cho bọn họ xe đi Langzan, thuận tiện trưng ra các mối quan hệ của mình, bị Ningya cự tuyệt. Cậu tìm được người đánh xe ngày hôm hoa chỉ cho họ nơi lấy văn kiện, ngồi xe ông trở lại.



Người đánh xe nhìn thấy bọn họ chỉ có ba người, lấy làm kinh hãi: “Toàn bộ người đây sao?”



Ningya gật đầu.



Phu xe rất phân vân. Tiền vé là trả theo đầu người, một nhóm ba người đối với chuyện làm ăn của lão mà nói là thiệt.



Sau khi Ningya biết băn khoăn của lão, chủ động trả tiền xe gấp bảy lần, cuối cùng làm cho phu xe gật đầu.



Thời điểm xe rời khỏi Feldip, Nam tước Reeves đích thân nói ở chỗ đưa tiễn, cùng Ningya rời đi còn hai ngày phải khảo nghiệm đoàn  lính đánh thuê khác. Ngày hôm qua Nam tước Reeves kinh thiên động địa hô  một tiếng điện hạ rất nhiều người đều nghe được, mang tâm tư cố ý chờ ở chỗ này, cũng có gặp may đúng lúc gặp, biết thời biết thế cùng đi.



Trên đường, xe ngựa của Ningya bị vây ở chính giữa, xung quanh đều là xe ngựa. Phu xe có chút vừa mừng vừa sợ, lão có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ xe khác, tuy rằng thời điểm Nam tước Reeves gọi “Điện hạ” lão không ở hiện trường, thì vào lúc này cũng có thể đoán ra ngồi ở trong buồng xe đại khái là nhân vật khó lường nào đó.



Ngược lại là Ningya ở trong xe, không bị ảnh hưởng chút nào, dành thời gian ngủ bù. Buổi tối thường xuyên gặp ác mộng khiến chất lượng giấc ngủ của cậu kém đến nỗi gần như cả đêm không yên giấc, cho nên chỉ có thể tận dụng thời gian ngủ bù vào ban ngày.



Nhưng hôm nay hiệu quả ngủ bù không quá tốt.
Ningya móc ra từ trong túi không gian một viên Ruby lớn bằng trứng chim cút: “Đây là thù lao anh hộ tống tôi, sau khi thanh toán, anh có thể rời đi.”



Người Lùn nhận viên ruby, ở trong tay thưởng thức: “Ngài trả giá tiền cao như vậy, tôi cần phải càng thêm tận tâm, chưa thấy ngài tiến vào vương cung cùng người nhà đoàn viên, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi nửa bước.”



Ningya cảm thấy mình thiệt, muốn lấy lại ruby, lại bị Người Lùn tránh ra.



Hai người nói hươu nói vượn một hồi, đội ngũ đã dịch chuyển về phía trước ba, bốn mét, Ayob vẫn chưa trở về.



Ningya có chút bận tâm, dù sao người là theo chân cậu tới, mà an nguy của hắn chính mình có trách nhiệm, nhưng ngẫm nghĩ lại, phía trước nhiều dong binh đoàn như vậy, nhiều con mắt như vậy, nếu như có  chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không hề không có động tĩnh.



Đến chạng vạng, tiêu chuẩn đã hết, phương diện kia  Langzan không duyệt thêm người, còn dư lại cũng không oán giận, quen cửa quen nẻo lấy ra lều bạt, cứ như vậy ở lại.



Ningya cùng Người Lùn hai mặt nhìn nhau.



Người Lùn nói: “Ngài không đi cửa sau sao?”



Thân là vương tử, cần chính yêu dân, đối xử bình đẳng, không muốn làm chuyện đặc thù tâm tình hắn rất có thể hiểu được, nhưng là, về nhà mà  không có đặc quyền, vậy thì tự hạn chế cũng quá quá khoa trương rồi.



Ningya nhìn sắc trời một chút, dù cho tiến vào Langzan, cũng phải một đoạn đường mới nữa có thể tìm được thành trấn, tám chín phần mười đến cuối cùng vẫn phải ăn gió nằm sương, nếu đã như vậy, chẳng bằng ở bên ngoài một đêm, tất cả chờ ngày mai lại nói.



Cậu độc chiếm toa xe, nhốt Người Lùn ở ngoài cửa.



Trời càng ngày càng tối, thời gian chú văn phát tác càng ngày càng gần, Ningya tâm tình căng thẳng hơn trước. Hết cách rồi, cậu sở dĩ rời khỏi  Langzan, ngoại trừ cầu viện ở ngoài, cũng bởi vì chú văn càng cách Đông Côi Mạc càng gần thì cũng càng dữ dội. Thời điểm cậu đến Học viện Ma pháp St. Paders, chú văn phát tác rất nhẹ. Cách nhà càng ngày càng gần, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tác động của chú văn trở nên mạnh mẽ, thậm chí hôm nay ngay cả ban ngày cũng không thể may mắn thoát khỏi, còn trực tiếp tác động đến trên chân, có thể dự đoán được đêm nay — đêm đầu tiên trở lại Langzan, càng gian nan dị thường.



Người Lùn bị đuổi ra ngoài xe dứt khoát ngồi xuống bánh xe, có dong binh đoàn cầm đồ ăn lại đây lôi kéo giao tình, thuận tiện lời nói suông, Ningya là vương tử và những người khác cùng nhau xếp hàng, thực sự không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.



Người Lùn hỏi một không biết ba, đuổi người đi. Có điều hắn tuy rằng cùng những người khác nói chuyện, lỗ tai từ đầu đến cuối đầu  hướng về toa xe, chờ lúc nghe thấy Ningya phát ra tiếng kêu rên kìm nén thống khổ, lông mày hơi nhăn lại.