Thần Cố
Chương 27 : Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Bảy)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ningya sống mười sáu năm, ngoại trừ phụ vương mẫu hậu, thì không có người nào khác dùng giọng điệu khó chịu nói với cậu hai chữ “bảo bối”. Nhưng bóng đen lại nói tới mức tự nhiên như vậy, quen thuộc như vậy, thân mật như vậy, tự nhiên thân quen thân mật khiến cậu cũng không nhịn được muốn tin mình chính là hai chữ trong miệng hắn này.
Sau khi bóng đen nói xong, đưa tay mở ra trước mặt cậu.
Một cây cỏ nhỏ từ lòng bàn tay của hắn chậm rãi nảy lên, lá cây xanh tươi thẹn thùng run lên, sau đó dần dần cao lên, lớn lên.
Ningya nói: ” Ma pháp hệ Mộc sao?”
Bóng đen cười khẽ một tiếng: “Xem ra ta là một tên Ma Pháp sư hệ mộc.”
Mặt Ningya hơi đỏ. Mới vừa nãy còn suy đoán hắn có liên quan với Hắc Ám Thần điện, làm sao lập tức lại hiện lên suy luận vô căn cứ như thế.
Bóng đen nói: “Ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”
Ningya nhìn bóng đen từ từ đi vào bên trong cát vàng, bất an nói: “Anh phải đi à?”
Bóng đen nói: “Không nỡ hả?”
“… Ừm.” Một mình thật là đáng sợ. Đặc biệt là tại một nơi hoang vu không người ở như Đông Côi Mạc. Dù cho bóng đen có liên quan với hắc Ám Thần điện, dù cho hắn có thể cùng một phe với Feta, moi ra vật kỳ quái từ trong trái tim mình, cậu đều không quan tâm. Thời khắc này, cậu chỉ muốn có một người thái độ không tính ác liệt ở với mình.
“Vậy thì phải trả một giá hơi cao đấy.”
Ningya nói: “Muốn đổi lấy cái gì?”
“Cái gì cũng có thể đổi sao?”
Ningya rất nhanh lắc lắc đầu.
Cậu rất rõ ranh giới cuối cùng của mình ở chỗ nào. Nếu như bóng đen muốn dùng Langzan để đánh đổi, vậy cậu thà rằng buồn chán chết đi, cô quạnh chết đi, bị chính mình giết chết, cũng tuyệt đối không thể đồng ý. Cái này vẫn chưa phải thứ cậu sợ nhất. Điều cậu sợ nhất là, mặc dù bây giờ cậu nghĩ như vậy, nhưng năm tháng dài dằng dặc sau này, sự kiên định của cậu chắc chắn sẽ có lung bị cô đơn bên trong dao động. Rồi đến một ngày nào đó, cậu sẽ sợ chết hơn sợ cô độc, vì vậy, sẽ thành nô lệ, đem tình thân tình bạn cùng tôn nghiêm tín ngưỡng hết thảy vứt bỏ như giày rách.
Bóng đen mất hứng: “Hừ, em đòi hỏi ta nhiều yêu cầu như vậy, thế mà ngay cả một yêu cầu cũng không chịu thỏa mãn ta.”
Ningya nói: “Anh có yêu cầu gì?” Cậu đột nhiên nghĩ đến, mình có thể rời khỏi Đông Côi Mạc sẽ nguy hại đến quốc gia cùng người thân… Thật sự là ngoài tầm tay với, nghĩ quá nhiều.
Bóng đen đầu sát lại gần: “Hôn ta một cái.”
…
Ningya nằm nghiêng, đem chùm nho bị dẫm lên đặt trong miệng nếm mùi vị.
“Không được ăn.” Bóng đen phất tay, chùm nho liền từ khe hở bên trong Ningya trượt xuống dưới,vùi trong cát vàng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Ningya liếm liếm ngón tay mình.
Bóng đen nắm lấy tay của cậu nhấc người tới trước mặt mình: “Nghe thấy không?”
Dưới nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Ningya đối với hắn không giống lần đầu sợ sệt cùng kiêng kỵ, cho tới bây giờ cũng không quá sốt sắng, như trước trừng một đôi mắt đen thẫm nhìn hắn.
Bóng đen vỗ mông của cậu: “Nói chuyện.”
…
Ningya giật mình mặt đỏ lên.
Bóng đen đang muốn vỗ xuống cái thứ hai, Ningya mở miệng nói: “Tôi ghét như thế này.”
Bóng đen buông cậu xuống, ngạo mạn nói: “Hừ, dù em thích ta cũng không thèm vỗ.”
Ningya nói: “Tôi muốn nói, tôi không muốn giống như bây giờ. Thời điểm các người nhìn tôi, đều như nhìn một người khác, tôi không phải thằng ngốc để cho các người vây quanh đùa gỡn.”
Bóng đen trầm mặc.
“Tôi không biết các người coi tôi là ai, cũng không biết tôi rốt cuộc có phải hắn hay không. Nhưng mà, trong đầu tôi bây giờ, chỉ có ký ức của Ningya. Tôi chỉ biết tôi là Ningya, đến từ Langzan…”
“Rất tốt, cứ như vậy đi.” Bóng đen đột nhiên ngắt lời cậu.
Ningya ngẩn ra. Như vậy thì có gì tốt?
Bóng đen nói: “Nhớ kỹ lời em vừa nói, bất kể ai hỏi em, đều phải nói như vậy.” Nói xong, nó rất nhanh biến mất vào trong cát, ngược lại chỗ đó một chùm nho chui ra, vừa nhô ra một tẹo trên đường, nước nho đã bị ép khô hoàn toàn, chỉ còn dư lại vỏ nho khô cằn, cứng rắn.
“Ngươi là con người?” Một âm thanh trong veo dễ nghe từ phía sau vang lên.
Ningya quay đầu nhìn lại, tại cửa cung điện, nơi ánh sáng mặt trời rực rõ nhất, dáng người xinh đẹp, thiếu nữ dung mạo tú lệ đi tới phía cậu.
Mặt nàng hồng hào mang theo ý cười thân thiết, kỳ lạ là, Ningya nhìn nàng, từ đáy lòng lại cảm thấy một trận lạnh lẽo.