Thần Cố
Chương 28 : Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Tám)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ningya không tự chủ lui về sau hai bước, thiếu nữ thoải mái đi tới, tú mục bốn phía quét qua, vỏ nho rơi trên mặt đất, híp mắt cười nói: “Ta nói Siton đại nhân đem chùm nho ta thích mang đi nơi nào, thì ra là đưa cho ngươi ăn.”
Vị chua từ ngoài điện một đường lăn tới đây.
Thiếu nữ vòng quanh cậu dạo qua một vòng: “Ngươi tên là gì?”
“Ningya.”
“Há, ” thiếu nữ lắc đầu một cái, “Chưa từng nghe tới.” Chân của nàng tựa mạn bất kinh tâm từ dẫm lên trên vỏ nho, thời điểm chân dời khỏi, vỏ nho đã cháy đen.
“Ngươi từ đâu đến?” Nàng lại hỏi.
Ningya nói: “Langzan.”
Lông mày thiếu nữ khẽ nhếch, vừa đánh giá qua một lần cùng quan sát một lần, cơ hồ tỉ mỉ đến từng lỗ chân lông cũng đều phải dùng kính lúp chiếu tới rõ ràng.
“Vậy thì ta biết rồi.” Một bên nàng gật đầu vừa nói còn một bên cười, mà biểu đạt trong ánh mắt tuyệt nhiên ngược lại âm lãnh: “Cho nên, Siton đại nhân nhất thời đổi ý, từ bỏ tấn công Langzan, là bởi vì ngươi sao?”
“Ngươi là dựa vào cái gì thay đổi chủ ý Siton đại nhân vậy?”
“Thân thể sao?”
Nàng soi mói nhìn Ningya: “Mặt không ưa nhìn, vóc người gầy quắt, eo cực nhỏ… Không có gì hữu dụng hết. Siton đại nhân yêu thích ngươi ở điểm nào?”
Ningya bị tức đến đói bụng rồi. Cậu không phải người kích động, cũng rất ít khi phản bác người khác, nhưng là thân là người bị hại lại còn bị người ta trào phúng, tính tình có tốt thế nào cũng không nhịn được. Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đại khái là yêu thích khuôn mặt không dễ nhìn cùng vóc người gầy quắt của tôi đi.”
Thiếu nữ nói: “Vậy đại nhân có tốt với ngươi không? Ngài bao lâu thì tới thăm ngươi một lần? Ngươi có biết, thời điểm ngài không ở cạnh ngươi thì ở đâu không?”
Ningya nói: “Dưới ánh mặt trời đi. Nơi này không có đêm đen.”
Cậu như giận hờn nói, ai biết thiếu nữ lại cười lên: “Đó là bởi vì tầm nhìn của ngươi quá hẹp. Ngươi ở trong này đã hơn một tháng đi, ngoại trừ tòa cung điện này còn được đến chỗ nào khác?” Nàng nhìn Ningya, cười hì hì nói, “Không phải ngươi cho là Đông Côi Mạc chính là cái sa mạc mà ngay cả một chùm nho cũng rất trân quý đấy chứ?”
Ningya ung dung thản nhiên nhìn nàng.
“Naya.” Ngay phía trước cung điện là sáu cầu thang hướng lên, trên bậc thang hiện ra một bảo tọa màu vàng, trên bảo tọa một mỹ nhân dung mạo tuyệt thế đang ngồi. Vóc người nàng mảnh mai cao gầy, sở hữu vóc người đường cong lung linh cùng một mái tóc dài màu vàng óng chói mắt. Đó là cùng Siton dương cương khí hoàn toàn đối lập, thuộc về vẻ đẹp nữ tính âm nhu.
Thiếu nữ dừng bước, hai chân uốn gối, quỳ lạy nói: “Ofi đại nhân. Một kẻ loài người xông vào Đông Côi Mạc, ta đã mang hắn tới.”
Ofi kinh ngạc nhíu mày, nhìn về phía Ningya.
Ningya không sợ nhìn lại nàng.
Ofi nói: “Ngươi là ai?”
Ningya nhớ tới bóng đen trước căn dặn lời của mình, không có tận lực làm trái lại, vô cùng hợp tác đáp lại: “Ningya, ta là tiểu vương tử Langzan.”
“Tiểu vương tử Langzan?” Ofi đứng lên, quần dài màu xanh biếc bó sát người uốn lượn trên đất, ” Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Ningya nói: “Là Thần Giết Chóc bắt tôi tới.”
Ofi cau mày: “Ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?”
Ningya nói: “Không có quan hệ gì cả, hoặc miễn cưỡng coi là, kẻ địch?”
Ofi từ trên bảo tọa đi xuống từng bước một, đi đến trước mặt cậu.
Ningya phát hiện mình trước đó dùng cao gầy để miêu tả nàng thực sự là quá chuẩn xác. Bởi vì sau khi bọn họ đứng chung một chỗ, Ningya thấp hơn nửa cái đầu.
Ofi nói: “Các ngươi có thù oán gì?”
Ningya nói: “Hắn dùng cát vàng xâm chiếm đất của Langzan, hàng đêm dùng ác mộng dằn vặt ta, còn muốn giam cầm ta ở đây, chẳng lẽ không tính là kẻ địch sao?”
Ofi nói: “Hắn thực sự là đáng ghét a.”
Các người cũng không thoát được liên quan đi. Ningya ở trong lòng yên lặng mà nói.
Cậu không có quên câu nói trước đó của Naya “Cho nên, Siton đại nhân hiện tại đổi ý, từ bỏ tấn công Langzan, là bởi vì ngươi sao?” Nói cách khác, tấn công Langzan cũng không phải một mình Siton quyết định. Mà còn người ở sau lưng hắn… Rất có thể đều ở đây trong toà cung điện hoàng kim này.